Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 593: Rốt Cuộc Con Anh Ta Muốn Làm Gì



Thỏ mà các quân tẩu mang về nhà cũng chẳng bao lâu sau đã sinh ra thêm nhiều thỏ con.

Giờ đây mọi nhà đều chăm chăm chờ thỏ đẻ thỏ, để có thêm cái mà ăn cho đỡ thèm.

Thế nhưng thỏ cũng chẳng phải dễ nuôi gì cho cam, không cẩn thận là dễ bị tiêu chảy mà c.h.ế.t ngay.

Trong khu đại viện có không ít quân tẩu đã nuôi mấy lứa đều c.h.ế.t cả, suýt nữa thì đành bỏ cuộc.

Chỉ có ở nhà Tô Nhiễm Nhiễm, những con thỏ mới luôn khỏe mạnh, béo tốt.

Tô Nhiễm Nhiễm nhớ lại Tiểu Diên Diên từng ngăn Tiểu Chiêu Chiêu chạm vào lá cây dính nước, trong lòng lại càng thêm tò mò về khả năng đặc biệt của thằng bé.

Nhưng vò đầu bứt tai cũng không tài nào đoán ra được Tiểu Diên Diên có khả năng gì, Tô Nhiễm Nhiễm đành đánh liều hỏi thẳng thằng bé.

Đợi hai đứa bé cho thỏ ăn xong, Tô Nhiễm Nhiễm rửa tay cho chúng, sau đó dẫn về phòng.

Đầu tiên cô cho mỗi đứa một miếng bánh, rồi mới bắt đầu dò hỏi Tiểu Diên Diên.

“Diên Diên, mẹ hỏi con một chuyện có được không?”

Tiểu Diên Diên đang ăn bánh một cách ngon lành, nghe thế thì ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.

“Sao con biết quả mà anh Mao Mao ăn là quả độc?” Tô Nhiễm Nhiễm thử dùng lời lẽ mà thằng bé có thể hiểu được để hỏi.

Tiểu Diên Diên chớp mắt, như đang lý giải lời nói của cô.

Tô Nhiễm Nhiễm nín thở, vẻ mặt chờ mong nhìn thằng bé.

Một lúc lâu sau, ngay khi Tô Nhiễm Nhiễm đã nghĩ thằng bé sẽ không trả lời, thì nghe thấy giọng nói non choẹt của Tiểu Diên Diên hơi ghét bỏ đáp.

“Đinh tai nhức óc.”

Tô Nhiễm Nhiễm: ?

Đinh tai nhức óc là có ý gì?

Là ý con nói quả đó ‘ầm ĩ’ ư?

Nhưng sao quả lại có thể ‘ầm ĩ’ được?

Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu nổi, còn muốn hỏi thêm, nhưng thằng bé đã không thèm để ý đến cô nữa, chỉ chăm chú vào miếng bánh trong tay.

Tô Nhiễm Nhiễm: …

Bỗng nhiên cô nhớ tới thân phận đặc biệt của người cụ tổ nhà mình.

Chẳng lẽ Tiểu Diên Diên đã di truyền một năng lực tinh thần nào đó từ cụ tổ?

Có thể thằng bé cảm nhận được những d.a.o động khác lạ?

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hạ đã trở về. Anh còn chưa vào đến cửa, đã ngửi thấy mùi đồ ăn sắp cháy khét trong phòng bếp.

Gà Mái Leo Núi

Anh chạy nhanh vào phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thì thấy vợ mình dường như đang đứng… thẫn thờ.

Thẩm Hạ tiến đến, nhận lấy vá xào trong tay cô, vội vàng cho đồ ăn vào đĩa.

Lúc này Tô Nhiễm Nhiễm mới sực tỉnh, nhận ra đồ ăn trong nồi suýt nữa thì cháy khét.

Thẩm Hạ cho đồ ăn vào đĩa xong, thì múc một gáo nước lã vào nồi.

Lúc này anh mới kéo tay Tô Nhiễm Nhiễm hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”

Tô Nhiễm Nhiễm kể lại chuyện kỳ lạ của Tiểu Diên Diên cho Thẩm Hạ nghe.

Nghe thế, Thẩm Hạ cũng nhớ tới cái hôm Tiểu Diên Diên tự mình chạy tới bên linh tuyền trong không gian bí mật của hai vợ chồng.

Suy nghĩ của anh cũng giống như Tô Nhiễm Nhiễm, cảm thấy con trai có thể sở hữu một khả năng mà họ chưa từng biết đến.

Nhưng sợ làm thằng bé hoảng sợ, hai vợ chồng cũng không hỏi dồn, chỉ dặn dò con trai mấy câu.

Bảo thằng bé sau này đừng tùy tiện để lộ năng lực của mình.

Tô Nhiễm Nhiễm cũng không chắc chắn Tiểu Diên Diên có thể nghe hiểu hay không, nhưng dặn dò một chút thì trong lòng cô mới thấy yên tâm phần nào.

Nhưng đối với một chuyện khác mà Tô Nhiễm Nhiễm nhắc đến, Thẩm Hạ lại nhíu chặt mày.

Tuy không có chứng cứ cho thấy Cường Tử cố ý hái quả độc kia cho Tiểu Diên Diên ăn.

Nhưng nghĩ tới con trai mình suýt nữa trúng độc, trong lòng anh không khỏi trở nên nặng trĩu.

Mà cùng lúc đó, Mao Mao sau khi được bác sĩ chữa trị, đến chiều cũng đã ngừng đau bụng.

Nhìn con trai chịu đựng đau đớn, trái tim Trần Quyên như bị d.a.o cứa.

“Mao Mao, sao con lại hái quả đó ăn? Chẳng phải trước đây mẹ đã dặn con rồi, quả đó không ăn được mà?”

Chu Nghĩa Khang ở bên cạnh vỗ vai vợ trấn an: “Em nói chậm thôi, đừng làm thằng bé sợ.”

Chu Nghĩa Khang nghe nói con trai bị ngộ độc đã chạy tới đây ngay lập tức, mãi đến khi thấy Mao Mao thoát khỏi nguy hiểm, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Mao Mao đã nôn thốc nôn tháo đến mức chẳng còn gì để nôn, từ buổi sáng bị ngộ độc đến giờ không ăn gì, lúc này trông vô cùng yếu ớt.

Nhưng nghĩ tới là ai đã làm hại mình thành ra nông nỗi này, thằng bé lại như được tiếp thêm sức lực để mách với Trần Quyên.

“Không phải con hái, là Cường Tử cho con. Thằng bé nói đây là quả dâu tằm, định cho Diên Diên, nhưng Diên Diên không ăn nên mới cho con.”

Nghe nói là Cường Tử cho, Trần Quyên lập tức tối sầm mặt mũi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói:

“Em biết ngay mà, chắc chắn là thằng đó cố ý! Cây dâu tằm và cây chí chụa trông khác hẳn nhau, ngay cả Mao Mao cũng còn nhận ra được, huống hồ nó đã lớn tồng ngồng như vậy mà lại không biết ư?”

Càng nói càng tức giận, cô ấy vụt một cái đứng bật dậy.

“Em phải đi tìm Trịnh Liên Phong hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc thằng con nhà anh ta muốn làm cái trò gì!”