Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 579: Chuẩn Bị Mở Nhà Xưởng ---



Trịnh Liên Phong vẫn còn bừng bừng lửa giận, nhưng nghe lời khuyên nhủ của các đồng chí, anh ta đành nén giận không đánh nữa.

“Sau này chỉ cho ba anh em ăn bánh bột ngô, bột mì đen thôi, chúng nó muốn ăn ngon thì tự xuống ruộng làm mà kiếm!”

Những lời này của Trịnh Liên Phong là nói thẳng vào mặt Dương Đông Nha.

Trước đây, anh ta không để tâm đến những chuyện vụn vặt này, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, anh ta biết rằng nếu mình cứ bỏ mặc, mấy đứa con trai này sẽ thành phế nhân mất.

Nhưng vừa rồi Dương Đông Nha đã lỡ lời với Cường Tử, khiến đứa bé bị đánh thảm đến thế, giờ sao lại bắt nó ăn bột mì đen chứ?

Làm vậy chẳng phải là khiến đứa bé hận đến c.h.ế.t sao?

“Anh à, Cường Tử đã bị đánh thảm như thế, cần phải bồi bổ, sao lại bắt nó ăn bánh bột ngô, bột mì đen được?”

Nhìn Cường Tử nằm vật trên đất, Dương Đông Nha không biết là xuất phát từ đau lòng hay làm sao, cô ta cắn môi cố giải thích.

Những lời đó của cô ta khiến những người vây xem không khỏi tức giận đỏ mặt.

Có người nói Dương Đông Nha hết thuốc chữa, con trai cô ta đẩy người khác xuống nước suýt c.h.ế.t đuối, vậy mà cô ta còn coi như bảo bối.

Cũng có người nói Cường Tử thế này thì hỏng hết, có mẹ kế dung túng đứa bé như vậy, e rằng sau này nó còn gây ra chuyện tày đình hơn.

Tóm lại, đủ thứ lời ra tiếng vào, bàn tán xôn xao không ngớt.

Trịnh Liên Phong nhìn Dương Đông Nha vẻ mặt hoảng loạn, trong lòng lập tức vừa tức giận, vừa căm hận, lại vừa bất lực!

Cuối cùng anh ta ném mạnh chiếc thắt lưng xuống đất, rồi lập tức bỏ ra ngoài.

Cường Tử bị đánh không hề nhẹ, cuối cùng vẫn là nhóm Trình Dũng đưa đến bệnh viện.

Dương Đông Nha không yên lòng, cũng đi theo đến bệnh viện để chăm sóc.

Ở bệnh viện ròng rã ba ngày, Cường Tử mới được xuất viện.

Không biết có phải vì bị Trịnh Liên Phong đánh sợ hay không, thằng bé cũng không còn gây ra chuyện xấu gì nữa.

Chuyện này cũng khiến Dương Đông Nha thở phào nhẹ nhõm.

Dường như áy náy vì ngày đó mình đã lỡ lời, cô ta không những không bắt thằng bé ăn bột mì đen mà còn bù đắp gấp bội, thường xuyên cho thằng bé những món ngon.

Cường Tử không nói gì, nhưng ánh mắt thì luôn âm u, khó dò.

Thường nhìn Dương Đông Nha bằng ánh mắt khiến cô ta phải rùng mình.

“Cường… Cường Tử à, hôm ấy thím lỡ lời thôi, cháu đừng giận thím nữa được không?”

Gà Mái Leo Núi

Khi bưng cơm cho Cường Tử, Dương Đông Nha yếu ớt giải thích một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cô ta vừa mới dứt lời, cái bát trên bàn cơm “choang” một tiếng, rơi vỡ tan tành dưới đất.

“Thím muốn lấy lòng tôi để tôi đi cầu xin bà nội sao? Hừ! Nằm mơ đi!”

Cường Tử không những không cảm kích, mà còn nổi trận lôi đình.

“Thím đợi đó cho tôi, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ nói hết với bà nội, bảo cha tôi đưa thím về quê ngay!”

Nghe thằng bé nói như vậy Dương Đông Nha càng thêm hốt hoảng, mỗi ngày cô ta đều nơm nớp lo sợ thằng bé sẽ viết thư tố cáo về quê.

Còn Thạch Đầu, đáng lẽ phải được vỗ về, lại bị chính mẹ ruột mình bỏ mặc hoàn toàn thêm lần nữa.

Hơn nữa, có lẽ vì sợ đắc tội với Cường Tử, cô ta cũng chẳng còn lén lút đối xử tốt với thằng bé như trước kia nữa.

Chuyện nhà họ Trịnh, Tô Nhiễm Nhiễm không quá để tâm, trái lại cô ấy đang cùng Kỳ Phương bận rộn đến vui vẻ quên cả trời đất.

Chuyện xin phép mở nhà xưởng ở đây cũng chẳng phải đơn giản.

Không chỉ phải chuẩn bị đủ thứ giấy tờ, tài liệu, mà còn cần phải thông qua từng cấp phê duyệt.

Nhưng may thay, nhờ có tiền lệ thành công ở đảo Bình Chu, cấp trên về cơ bản đã đồng ý việc mở xưởng chế biến thức ăn chăn nuôi heo ở đó.

Phần còn lại chỉ là một số thủ tục cuối cùng mà thôi.

Phương Chỉ Nhu cũng biết rõ nội tình, nên cô ấy cũng chẳng chịu ngồi yên.

Ngày nào cũng vậy, cô ấy hoặc ở huyện thành, hoặc đang trên đường đến huyện thành.

Kỷ Sơn Thành vốn định cùng vợ lên phố, nhưng vì bận rộn quá, cuối cùng đành ngậm ngùi nuốt lời.

Nhưng mà anh ta cũng không nhàn rỗi, mà còn lén nhét một con d.a.o nhỏ vào túi vợ để cô ấy phòng thân.

Phương Chỉ Nhu chạy đôn chạy đáo như vậy, cuối cùng cô ấy cũng có thu hoạch đáng kể.

Khi cô ấy đặt tờ giấy ghi rõ lộ trình thu mua và giá cả trước mặt Tô Nhiễm Nhiễm.

Tô Nhiễm Nhiễm hoàn toàn bị nghị lực và khả năng thực thi của cô ấy chinh phục.

Sau mấy ngày quan sát và cân nhắc, Tô Nhiễm Nhiễm bàn bạc với Kỳ Phương một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để cô ấy gia nhập nhà xưởng.

“Đồng chí Phương, hoan nghênh cô gia nhập xưởng chế biến thức ăn chăn nuôi heo của huyện Chu chúng tôi.”

Phương Chỉ Nhu cuối cùng cũng được chấp thuận, nên cô ấy cười tươi như hoa.

“Sau này mong chị dâu chiếu cố và chỉ bảo thêm!”

Hai người bắt tay nhau, xem như bước đầu đã hòa giải.