Nhìn biểu cảm trên mặt Tô Nhiễm Nhiễm cuối cùng đã lộ vẻ lay động, lúc này Phương Chỉ Nhu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Bã đậu nành mà chị dâu nói ở chợ đen có người chịu thu mua, đa phần là do mấy xã viên liều lĩnh mang đi bán mà thôi.”
Nếu có đường dây thu mua chính ngạch, thì các xã viên kia cũng chẳng dại gì mà mạo hiểm ra vào chợ đen làm gì.
“Em có biện pháp mua được bã đậu tận tay từ các xã viên này, hơn nữa còn không chỉ có một loại đâu, về mặt giá cả, chị dâu cũng chẳng cần phải lo nghĩ gì đâu…”
Phương Chỉ Nhu quả không hổ danh là một tay làm ăn có đầu óc, nghe cô ấy những lời phân tích rành mạch cùng với các phương án giải quyết hợp lý, Tô Nhiễm Nhiễm cũng dần dà bị cô ấy thuyết phục.
Chẳng qua xét đến những việc cô ấy đã làm trước đây, Tô Nhiễm Nhiễm cũng không thể lập tức hoàn toàn bỏ qua mọi sự đề phòng.
“Đồng chí Phương, Tôi vô cùng cảm kích trước lời đề nghị của đồng chí, sau khi về, tôi sẽ bàn bạc lại với đồng chí Kỳ.”
Nếu đồng ý với Phương Chỉ Nhu, cũng giống như cho cô ấy nhúng tay vào việc quản lý nguồn cung cấp cho nhà xưởng vậy.
Tuy năng lực của cô ấy rất mạnh, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm vẫn phải thận trọng cân nhắc từ phương diện nhân phẩm.
Phương Chỉ Nhu cũng chẳng kỳ vọng có thể một lần thuyết phục được Tô Nhiễm Nhiễm, giờ đây Tô Nhiễm Nhiễm chịu nhả ra dù chỉ chút lòng tin đã là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
Vả lại, cô cũng chẳng hề lo lắng Tô Nhiễm Nhiễm sẽ làm điều gì bất lợi cho mình.
Nếu Tô Nhiễm Nhiễm thực tâm muốn đối phó cô, thì ban đầu đã chẳng cần thiết phải mạo hiểm ra tay cứu cô làm gì.
Về nhân phẩm của Tô Nhiễm Nhiễm, Phương Chỉ Nhu hoàn toàn tin tưởng.
Hai người cũng không nán lại nói chuyện thêm lâu, Tô Nhiễm Nhiễm rồi trở về nhà mình.
Hiện giờ đã là đầu tháng tư, Tết Thanh Minh vừa mới đi qua không lâu, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp hơn.
Hôm nay Tô Nhiễm Nhiễm chỉ khoác độc chiếc áo len, trên đường về nhà, ánh nắng ban trưa hắt xuống khiến trán cô lấm tấm mồ hôi.
Vừa bước chân vào sân, cô đã nghe thấy tiếng Tiểu Chiêu Chiêu khóc oe oe.
“Làm sao vậy?”
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Thẩm Hạ đang ôm cô con gái út với vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa xót xa, không khỏi bật cười thành tiếng hỏi.
“Hu hu… Mẹ…”
Tiểu Chiêu Chiêu nhìn thấy mẹ, lập tức như vớ được phao cứu sinh, vừa khụt khịt vừa nhoài người về phía cô đòi mẹ bế.
Tô Nhiễm Nhiễm vội xích lại ôm con vào lòng, cưng nựng dỗ dành.
“Con bé muốn mặc bộ quân phục của ba kia, anh sờ thử thấy vẫn còn ẩm.”
Thẩm Hạ ở bên cạnh, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra hôm nay thằng Chu Chu, con út nhà cô Ngọc Quyên, mới nhận được bộ quân phục nhỏ, liền chạy tót sang tìm con bé Chiêu Chiêu khoe của.
Con bé Chiêu Chiêu làm sao chịu được cái ấm ức này?
Ngay lập tức, nó chạy về tìm cha, cũng đòi được mặc bộ quân phục của riêng mình.
Thế nhưng bộ quân phục mới giặt sạch còn chưa khô ráo. Ngay cả người cha vạn năng trong mắt con bé cũng đành bó tay chịu trói.
Thấy cha không chịu chiều theo, con bé liền òa khóc nức nở mãi đến tận bây giờ.
Tô Nhiễm Nhiễm vừa tức vừa buồn cười, đưa tay véo nhẹ má phúng phính của con.
“Quần áo chưa khô thì mặc làm sao được? Lỡ bị cảm lạnh thì sao? Hay là thế này, mẹ tìm cho con chiếc mũ có gắn sao năm cánh, được không? Giống hệt mũ của cha con ấy!”
Con bé Chiêu Chiêu vốn mê mẩn ngôi sao năm cánh trên chiếc mũ của cha.
Nghe vậy, con bé nín khóc, đôi mắt ướt nhòe chớp chớp, dường như đang hình dung ra món quà sắp nhận được.
“Ngôi sao á?”
“Đúng rồi, ngôi sao năm cánh, con thích lắm phải không nào?”
Tô Nhiễm Nhiễm vừa dỗ dành vừa bế bổng con vào nhà.
Trong nhà, thằng bé Diên Diên đang mải mê với bộ cửu liên hoàn, đến nỗi mẹ về cũng chẳng hay, chỉ chuyên tâm vào món đồ chơi mới toanh trên tay.
Tô Nhiễm Nhiễm cũng không nỡ làm phiền con, đặt Chiêu Chiêu xuống đất, rồi làm bộ mở tủ, thoắt cái đã lấy ra chiếc mũ nhỏ gắn sao năm cánh.
Con bé Chiêu Chiêu vừa thấy ngôi sao năm cánh đỏ chói, đôi mắt bé con lập tức sáng rực lên!
“Ngôi sao kìa!”
Nó vừa nói xong đã vươn tay ra đòi cầm lấy.
Tô Nhiễm Nhiễm không để con đợi lâu, liền đội mũ lên đầu cho con bé, rồi bế nó đến trước gương soi.
“Nhìn xem, Chiêu Chiêu cũng có mũ sao năm cánh nè, có vui không?”
Con bé Chiêu Chiêu ngắm nghía đứa trẻ đội mũ sao năm cánh trong gương, bản năng đưa tay muốn sờ thử ngôi sao của 'bạn' trong đó.
Thế nhưng người trong gương cũng đồng thời giơ tay về phía nó.
Con bé Chiêu Chiêu tròn mắt ngạc nhiên, quay phắt đầu nhìn mẹ Tô Nhiễm Nhiễm.
Tô Nhiễm Nhiễm cười thật dịu dàng, kéo tay con bé, chỉ vào hình ảnh trong gương rồi nói: “Đây là Chiêu Chiêu của mẹ.”
Dù chưa gọi được tên mình, nhưng có lẽ con bé đã hiểu người trong gương chính là mình, nó càng cười tít mắt vui vẻ hơn.