Tô Nhiễm Nhiễm thấy cô ta không còn dây dưa nữa, lúc này mới dời mắt, đạp xe rời đi.
Nhìn bóng dáng Tô Nhiễm Nhiễm dần xa, Phương Chỉ Nhu mới giật mình nhận ra vậy mà mình lại bị cô ấy dọa cho khiếp vía.
Nếu không phải vẫn còn giữ được chút lý trí, cô ta đã suýt chút nữa không thể duy trì được vẻ yếu đuối trên khuôn mặt.
“Này đồng chí, tôi thấy bạn cô thật tốt bụng, còn biết thông cảm cho cô như thế.”
“Đúng vậy, người ta thà ăn bánh ngô đen còn hơn nhận bánh bao trắng của người khác, nhìn qua là biết ngay đồng chí ấy có phẩm chất cao quý.”
Phương Chỉ Nhu nghe những lời khen ngợi Tô Nhiễm Nhiễm mà uất ức đến mức suýt hộc máu.
Niềm vui sướng vì hôm nay kiếm được hai mươi tệ đã tan biến không còn dấu vết.
Người cần đối chất đã đi rồi, cô ta ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bèn vội vã đạp xe trở về khu đại viện.
Còn những lời lẽ đầy ẩn ý của Tô Nhiễm Nhiễm vừa rồi, Phương Chỉ Nhu không mấy để tâm.
Chưa nói đến người đứng sau chợ đen có thế lực mạnh đến đâu, chỉ riêng con đường dẫn vào đó cũng không phải người thường khó lòng tìm ra.
Phương Chỉ Nhu vô cùng tự tin rằng cho dù Tô Nhiễm Nhiễm đoán được mình đang làm ăn buôn bán phi pháp, cũng tuyệt nhiên không thể tìm ra chứng cứ.
Cô ta chỉ bực bội một điều, chính là vừa rồi mình vậy mà lại bị cô dọa sợ dễ dàng đến vậy.
Chuyện này khiến Phương Chỉ Nhu cảm thấy vô cùng mất thể diện.
Tô Nhiễm Nhiễm về đến khu đại viện sớm hơn Phương Chỉ Nhu một bước.
Chẳng qua cô vừa mới về đến nhà, Chu Ngọc Quyên đã thần thần bí bí tìm đến tận nhà.
Gà Mái Leo Núi
“Nhiễm Nhiễm này, cô biết không? Mẹ chồng của Tạ Phương Thư đã tới khu đại viện rồi đấy.”
Tô Nhiễm Nhiễm vừa đặt hai đứa bé xuống sân nhà mình, nghe thấy những lời này cô không khỏi sửng sốt.
Tình hình của Tạ Phương Thư, cô cũng biết được đôi chút qua lời kể của mấy chị em quân tẩu khác.
Trước đây khi sinh Nhị Ca, cô ấy đã bị tổn hại sức khỏe, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có độc một đứa con trai này.
Thế mà mẹ chồng cô ấy còn muốn cô ấy sinh thêm dăm ba đứa nữa, nên ra sức thúc giục cô ấy đi theo chồng.
Giờ đây bà ta lại đuổi tới tận khu quân đội này ư?
Chu Ngọc Quyên biết rõ tình hình của Tạ Phương Thư còn tường tận hơn cả Tô Nhiễm Nhiễm.
“Nghe Phương Thư nói, chồng cô ấy đã sớm đủ tiêu chuẩn để vợ con theo chồng, nhưng trước đây mẹ chồng cô ấy sống c.h.ế.t không chịu cho cô ấy đi theo chồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãi sau này thấy hai vợ chồng gần ít xa nhiều, không có thêm được mụn con nào nữa, bà ta mới chịu để cô ấy đi theo chồng.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Xem ra, bà mẹ chồng này chẳng phải người lương thiện gì cho cam!
Tô Nhiễm Nhiễm rất quý Tạ Phương Thư, cô ấy hào sảng, lại lạc quan, ở khu đại viện ai cũng quý mến.
Cô không dám tưởng tượng sau này mẹ chồng cô ấy tới, cuộc sống của cô ấy sẽ ra sao đây?
Mà bên kia, Điền Tố Mai vừa lẩm bẩm nói nhảm, vừa lôi đồ đạc trong bao tải ra.
“Phương Thư này, lần này mẹ mang tới không ít phương thuốc cho con đấy. Mẹ nghe mấy người trong đội sản xuất nói, thứ này hầm với gà là hiệu nghiệm nhất, dù là sinh nở bị tổn hại sức khỏe hay mãi không có con, ăn một bữa là có tin vui liền…”
Tạ Phương Thư nhìn mẹ chồng giới thiệu từng món đồ kỳ lạ cho mình, trong đầu cô ấy lập tức hiện lên nỗi sợ hãi bị những bài thuốc kỳ lạ đó hành hạ.
“Mẹ ở lại đây thêm một thời gian, khi nào con có thai, sinh cho mẹ một thằng cháu đích tôn, mẹ lại trở về.”
Tạ Phương Thư: …
Động tác của Điền Tố Mai thoăn thoắt, chỉ một lát đã lôi hết “bảo bối” trong bao tải ra.
Tạ Phương Thư chỉ cảm thấy trong miệng trào lên vị chua chát, nhưng cô ấy không dám hé răng nửa lời.
Dù sao thì mình đúng là chỉ sinh có một đứa con, ít nhiều gì cũng có phần không phải lẽ.
Trong đội sản xuất, nhà ai mà chẳng có dăm ba đứa trẻ con chứ?
Nhiều nhà thậm chí bảy tám đứa cũng không hiếm thấy.
Cả khu đại đội có ai mà không chê cười cô ấy chỉ sinh được độc một mụn con chứ?
Sinh thêm mấy đứa trẻ là chuyện một người vợ như cô ấy phải làm.
Nhưng nghĩ tới những điều đó, trong lòng Tạ Phương Thư lại vô cùng khó chịu.
Giống như có người khiêng tảng đá to đè nặng lên ngực, nặng nề đến mức khiến cô ấy không sao thở nổi.
Thế nhưng cho dù như vậy, cô ấy vẫn không thể không gượng cười, lòng đầy cảm kích mà nói với Điền Tố Mai:
“Mẹ ơi, mẹ vất vả quá rồi. Mẹ vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ? Con đi nấu cho mẹ ít mì sợi nhé.”
Nghe thấy thế, Điền Tố Mai liền xua tay:
“Không cần nấu mì đâu, làm ít bánh bột ngô bột mì đen là được, lại ăn kèm với ít dưa muối. Đàn bà con gái chúng ta phải biết tằn tiện, đừng phung phí tiền của, số tiền này giữ lại sau này còn xây nhà, thằng Hai lớn còn phải dựng vợ gả chồng nữa.”