Khiến Tạ Phương Thư nhìn thấy mà vừa tức vừa buồn cười.
“Con cẩn thận đấy, quả này không được để em gái ăn.”
Loại quả dại này ở phương bắc, mùa đông mới có thể chín, đỏ rực treo lủng lẳng trên cây. Trong thời buổi khan hiếm như thế này, đám trẻ con thích nhặt quả dại ăn nhất.
Nhưng quả này quá nhỏ, không thích hợp cho Chiêu Chiêu ăn, Tạ Phương Thư sợ cô bé bị nghẹn mất.
Nghe nói em gái ăn quả này sẽ bị nghẹn, thằng Nhị Ca cũng hoảng hồn.
Thế là nó không dám đưa những thứ linh tinh cho cô bé nữa.
Suốt đường đi, nó chỉ thủ thỉ trò chuyện với em gái.
Cũng may Tiểu Chiêu Chiêu vốn dĩ rất thích nói chuyện, chẳng biết có nghe hiểu hay không, dù sao suốt đường đi hai đứa bé vẫn trò chuyện rôm rả.
Những đứa bé khác thấy thằng Nhị Ca chơi vui vẻ với Tiểu Chiêu Chiêu như vậy, ai nấy đều nhìn mà thèm thuồng.
Cuối cùng cũng bắt chước theo dáng vẻ của thằng Nhị Ca, cũng xúm lại trò chuyện với cô bé.
Suốt đường đi rộn ràng tiếng nói cười, chẳng mấy chốc đã đến chân núi.
Mùa đông ở phương bắc không giống phương nam là mấy. Phương nam cây cối cao lớn sum suê, mùa đông vẫn một màu xanh biếc.
Nhưng phương bắc vừa đến mùa đông, phóng tầm mắt nhìn qua khắp nơi đều trụi lủi, khô cằn.
Lá cây không có, tầm nhìn quang đãng, cũng khiến việc kiếm củi dễ dàng hơn nhiều.
Tô Nhiễm Nhiễm cõng Tiểu Diên Diên chẳng hề ầm ĩ, suốt đường đi thằng bé ngoan ngoãn nằm yên trên lưng cô.
Chẳng qua khi đến dưới chân núi, thằng bé lại không chịu, ầm ĩ đòi xuống đi bộ.
Nhưng nơi này đều là đường núi gập ghềnh, thằng bé chân còn chưa vững, làm sao cô có thể để thằng bé xuống đất?
Lúc này, từ đằng xa vọng lại một giọng nói quen thuộc.
“Thiết Trụ, cháu bà, cháu ở đâu rồi thế hả?”
Vừa dứt lời, ở cuối con ngõ nhỏ, bóng dáng Kim Hồng Anh hiện ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới cái kiểu gây chuyện vòi vĩnh của bà ta hôm nọ khi mới ghé nhà mình.
Đang phân vân không biết có nên chào hỏi giữ lấy chút thể diện khách sáo hay không, thì thấy sắc mặt Kim Hồng Anh chợt biến, vội vàng quay người bỏ chạy như gặp phải ma quỷ!
Tô Nhiễm Nhiễm: …
“Bà ta làm sao vậy?” Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi.
Ngày đầu tiên tiếp xúc, Kim Hồng Anh đã để lại cho Tô Nhiễm Nhiễm ấn tượng về một người da mặt dày, thích chiếm tiện nghi.
Cái loại người như thế, sao có thể vừa thấy cô đã khiếp vía đến vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô còn nhớ rõ ngày đó chồng cô đánh nhau với Hoắc Lãng hôm nọ ấy à?”
Tạ Phương Thư thấy cô thật sự không biết, bèn nhắc nhở.
Đương nhiên là Tô Nhiễm Nhiễm nhớ rõ, lúc ấy cô cũng ở đó, tận mắt nhìn thấy Thẩm Hạ đánh cho Hoắc Lãng mặt mũi bầm dập.
Nhưng mà…
“Chuyện này liên quan gì tới Kim Hồng Anh?”
Khóe miệng Tạ Phương Thư giật giật: “Bà ta sợ chồng cô lại tìm con trai bà ta mà dằn mặt đó thôi.”
Cả khu đại viện này có ai không biết Kim Hồng Anh thương con trai mình đến nhường nào đâu cơ chứ?
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Không ngờ một trận ra trò của chồng mình lại có sức răn đe ghê gớm đến thế, Tô Nhiễm Nhiễm hơi bất ngờ, nhưng cô lại càng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng hoàn toàn không muốn giao tiếp với những con người kì quặc ấy.
Tạ Phương Thư nói xong thì lại tiếp tục tìm củi đóm.
Mà thằng bé Tiểu Diên Diên nằng nặc đòi tự mình xuống đất chơi, không chịu ở yên trên lưng mẹ.
Đành chịu thôi, Tô Nhiễm Nhiễm đành để cậu bé xuống, đặt trên nền đất phẳng lì.
Gà Mái Leo Núi
Biết cậu bé nghe hiểu, Tô Nhiễm Nhiễm lập tức dặn dò cậu bé không được chạy lung tung.
Tiểu Diên Diên chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
Mấy chị quân tẩu đều vô cùng ngạc nhiên.
“Nhiễm Nhiễm này, đứa bé nhà cô thông minh quá thể nhỉ?”
Niên đại này không biết có phải vì dinh dưỡng không đủ hay người lớn bận bịu không có thời gian dạy dỗ con cái hay không, mà đa phần trẻ nhỏ đều chậm chạp, ít hiểu chuyện.
Nhìn thấy Tiểu Diên Diên còn chưa đến một tuổi đã nghe hiểu lời người lớn nói, sao bọn họ có thể không kinh ngạc chứ?
Tô Nhiễm Nhiễm cười nói: “Có khả năng là thường ngày chăm trò chuyện cùng hai đứa nhỏ nhiều, bọn chúng có thể nghe hiểu một chút chăng?”
Nhưng mấy chị quân tẩu hoàn toàn không tin, vừa nhặt củi đóm vừa nói chuyện trêu đùa Tiểu Diên Diên.
Thằng bé ít nói, chỉ thỉnh thoảng bị hỏi nhiều mới chịu đáp một hai chữ.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn khiến đám quân tẩu vô cùng yêu thích.
Chỉ ước đứa bé ngoan ngoãn lại còn lanh lợi như thế là con nhà mình.
Nhìn thấy Tiểu Diên Diên có thể xuống đất chơi, Tiểu Chiêu Chiêu liền không vui.
“Xuống dưới…”
Cô bé vươn tay chỉ anh trai, hai chân mũm mĩm ra sức giãy giụa.