Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 5: Không gian Linh Tuyền ---



Lẽ nào chỉ vì kiếp trước mình đã thấy được những ngày tháng khốn khổ chẳng ai muốn nhìn của ả ta, nên ả mới ra sức hãm hại mình đến bước đường cùng sao? Nghĩ đến đây, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ thấy trong lòng dâng lên cảm giác thật nực cười. Kẻ như vậy, dựa vào đâu mà ông trời lại cho ả ta sống lại một lần nữa chứ? Lại còn trắng trợn phá hoại cuộc đời của những người khác đến tan nát như vậy ư?

Bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm như sực nhớ ra điều gì, cô vội vã vén ống tay áo của mình lên. Cúi đầu nhìn, đôi mắt cô không khỏi nheo lại đầy kinh ngạc. Chỉ thấy trên cổ tay trắng ngần của cô, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một nốt ruồi son đỏ tươi. Chẳng rõ có phải là do cảm giác sai lầm hay không, cô còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ khó tả. Hóa ra những cảnh tượng cô nhìn thấy trong mơ lại không phải là ảo ảnh hư vô.

Kiếp trước khi cô trên bờ vực sinh tử, trong mơ hồ, cô cảm nhận được chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay mình phát ra một luồng sáng nóng rực. Trong trạng thái mơ hồ, cô thấy luồng sáng ấy quấn quanh cơ thể mình một vòng, rồi cuối cùng lại bay về phía cổ tay cô. Vậy ra là chiếc ngọc bội đã đưa cô trở về sao?

Tô Nhiễm Nhiễm tò mò vươn tay, khẽ chạm nhẹ vào nốt ruồi son đó. Thế nhưng vừa mới chạm vào, cô lập tức cảm thấy trước mắt mình mờ đi, chỉ một giây sau cảnh vật đã đổi thay hoàn toàn. Chuyện bất ngờ đột ngột xảy đến, Tô Nhiễm Nhiễm không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lọt vào tầm mắt cô là một khung cảnh tuyệt đẹp tựa như bức tranh thủy mặc cuộn tròn. Chính giữa có một hồ nước trong xanh, dòng nước chảy lững lờ êm ả, trên mặt hồ tràn ngập hơi sương mờ ảo. Bên cạnh suối nước là những cây ăn quả lạ mắt, còn bên kia là những thảm cỏ xanh mướt... Lạ mắt ư? Nơi xa xa còn có những cánh đồng lúa nước và lúa mạch vàng óng ả, trải dài miên man đến tận chân núi. Tô Nhiễm Nhiễm mơ hồ cảm nhận được, nơi đó chắc chắn không phải là điểm kết thúc của không gian này. Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được trong núi rừng có đủ loài động vật sinh sống, và cả vô vàn thực vật lạ lùng chưa từng thấy.

So sánh ra, những thảm cỏ và cây ăn quả bên cạnh suối nước dường như khá bình thường, không có gì đặc biệt cả. Thế nhưng không hiểu vì sao, Tô Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy những thảm cỏ và cây ăn quả này đều ẩn chứa điều kỳ lạ. Với thảm cỏ thì cô tạm thời chưa thể nhìn ra được điều gì, nhưng những cây ăn quả thì lại đơm đầy trái cây trông vô cùng hấp dẫn. Những trái quả đỏ rực lấp lánh như những viên ngọc quý giá, chỉ cách vài bước chân mà dường như đã có thể ngửi được mùi hương quyến rũ lòng người.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhớ tới không gian kỳ ảo mà Lý Tuyết Thu đã nhận được trong mơ, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm bỗng dưng rung động mạnh. Ngay một giây sau, một trái quả đỏ mọng đã đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Tô Nhiễm Nhiễm ngẩn người.

Đây chính là cái không gian trong truyền thuyết ấy sao? Thế nhưng tại sao lại không giống chút nào với không gian của Lý Tuyết Thu như mình từng thấy trong mơ chứ? Trong không gian của Lý Tuyết Thu không hề có những thứ tươi sống như thế này, trái lại giống hệt một kho hàng của siêu thị, bên trong thứ gì cũng có đủ, cần gì là có đó. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ả ta, khi sống trong niên đại vật tư khan hiếm như vậy, lại có thể nhanh chóng kiếm bộn tiền.

Tô Nhiễm Nhiễm đã trải qua trọng sinh, nên lại trở nên bình tĩnh lạ thường trước việc bản thân cũng có được không gian này. Nhất là khi cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng, mình có thể hoàn toàn khống chế cả một vùng trời này. Không hề do dự, cô cầm trái cây đỏ mọng trên tay đưa lên miệng cắn một miếng. Nhẹ nhàng cắn một miếng, trái cây mọng nước tan chảy trong khoang miệng, cảm giác mát rượi lan tỏa khắp đỉnh đầu, khiến Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người trở nên sảng khoái tinh thần đến lạ. Chẳng biết có phải cô cảm nhận sai hay không, dạ dày vốn không thoải mái của cô lúc này đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi đang chuẩn bị hái thêm một quả nữa, bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Nghe thấy động tĩnh, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm khẽ động, chỉ một giây sau hình ảnh trước mắt đã lại trở về căn phòng quen thuộc.

Một tiếng ‘két’ nhẹ vang lên, đó là tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Nhìn theo âm thanh, bóng hình cao lớn quen thuộc ấy lại xuất hiện ngay ở ngưỡng cửa. Trong tay anh, còn đang bưng một cái bát nhỏ. Vừa nhìn thấy anh, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới những hình ảnh cô đã thấy trong mơ. Khi cô đã ở tuổi trung niên, anh uy nghi lẫm liệt vẫn ân cần che chở, đưa cô vào bệnh viện.

Đưa mắt nhìn anh, Tô Nhiễm Nhiễm không kìm được mà vành mắt lại đỏ hoe. Thì ra là ở kiếp trước nữa bọn họ đã từng ở bên nhau, nếu không phải Lý Tuyết Thu giở trò hãm hại, sao cô có thể vì một gã du côn mà lại sinh lòng sợ hãi anh chứ?