Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 456: Được Lên Báo Thì Sao? ---



Tuy máy gieo hạt khan hiếm, nhưng ông ta tin rằng người ở Bắc Kinh chắc chắn sẽ có cách kiếm được cho ông ta.

Trần Lương Học nhìn dáng vẻ tự đại và vô tri của ông ta, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.

Chẳng lẽ thành quả mà bọn họ đã cực khổ nghiên cứu ra, lại bị hủy hoại trong chốc lát như thế này ư?

Nhưng những hạt lúa đã ngâm nước thì không cách nào cứu vãn được nữa.

Cuối cùng bọn họ chỉ đành cố gắng ươm trồng mớ lúa này, may ra giữ lại được một phần hạt giống cũng coi như có của để dành.

Thấy đám trí thức Trần Lương Học cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, Thái An Minh vô cùng đắc ý.

Được lên báo thì đã sao?

Rốt cuộc chẳng phải vẫn phải răm rắp nghe lời ông đây sao?

Tô Nhiễm Nhiễm cũng không hay biết viện nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì, từ khi mẹ chồng sinh bệnh, cô bận tối mắt tối mũi như con thoi, còn tâm trí nào mà bận tâm đến những chuyện đó nữa.

Tuy có Thẩm Dược và Cao Phương Hà ở bệnh viện chăm sóc, nhưng cô không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ.

Mấy ngày nay có thuyền, cô sẽ nhờ các chị quân tẩu trông nom hai đứa nhỏ để đến bệnh viện thăm mẹ Phan Thủy Phương, tiện thể nấu ít canh gà thêm nước linh tuyền cho bà uống.

Cũng không biết có phải vì uống canh gà hay không, sức khỏe của mẹ Phan Thủy Phương hồi phục nhanh đến lạ.

Mới nằm viện có mấy ngày mà bà đã có thể xuống đất đi lại được rồi.

Ngay cả bác sĩ cũng phải kinh ngạc thốt lên rằng bà hồi phục quá đỗi thần kỳ.

Lại quan sát thêm mấy ngày, sau khi phẫu thuật xong nằm viện một tuần, bác sĩ đã đồng ý cho mẹ Phan Thủy Phương xuất viện.

Cùng về khu đại viện còn có ông Trương Nghị Trung cũng đã "ăn ké" mấy bát canh của mẹ Phan Thủy Phương suốt mấy ngày liền.

Ông ấy vốn đã sớm có thể xuất viện, nhưng lần này lại có thái độ khác lạ, không chỉ không còn mè nheo đòi xuất viện, mà còn thường xuyên lên tầng hai bệnh viện.

Mỗi khi thấy Tô Nhiễm Nhiễm, ông lại gọi "cô bé, cô bé" đầy thân tình.

Thường xuyên qua lại, Tô Nhiễm Nhiễm cũng rất quen thuộc với vị thủ trưởng này.

Ông ấy muốn đi theo đến khu đại viện, cô cũng không thể nào từ chối được.

Cứ thế khi đến bệnh viện chỉ có hai người, trở về thì mười mấy người.

Bởi vì Vương Xuân Muội cũng dẫn theo ba đứa nhỏ tới hải đảo.

Đoàn người đông đúc kéo đến, làm chật kín cả sân nhà Tô Nhiễm Nhiễm.

Đây là lần đầu Cao Phương Hà đặt chân đến đảo, nên cô ấy tò mò với mọi thứ xung quanh.

Nhìn thấy sân nhà cô Nhiễm Nhiễm được chăm chút như một vườn địa đàng nhỏ, trong lòng cô ấy vô cùng hâm mộ.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi cô ấy định tính toán có nên trồng sân nhà mình hay không, Thẩm Dược ở bên cạnh dội cho cô ấy một gáo nước lạnh.

“Em đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, vườn tược hoa cỏ thế này ngày nào cũng phải chăm bẵm. Ban ngày chúng ta làm việc mệt đứt hơi như vậy, về đến nhà em còn hơi sức đâu mà vun trồng?”

Cao Phương Hà nghĩ một lát hình ảnh đó, lập tức không nhịn được giật mình.

Ban ngày làm việc mệt đến chết, về nhà còn phải nấu cơm cho gà ăn, cô ấy còn thời gian đâu mà chăm hoa chứ?

Cuối cùng không cần Thẩm Dược khuyên, cô ấy lập tức từ bỏ ngay ý định trồng hoa.

Cảm thấy mình vẫn nên chỉ ngắm nhìn cho thỏa thuê là đủ.

Tô Nhiễm Nhiễm dẫn mọi người vào ngồi xuống.

Bởi vì trong nhà thường xuyên có người tới, Tô Nhiễm Nhiễm cũng chuẩn bị rất nhiều ghế.

Mười mấy người cũng thừa chỗ.

Hôm nay thời tiết rất ấm áp, mọi người ngồi trong sân cũng không cảm thấy lạnh.

Nắng vàng ươm rải khắp sân, mang theo hơi ấm dịu dàng.

Trương Nghị Trung được ánh mặt trời chiếu vào, nghe tiếng sóng biển rì rào, bên cạnh là hai đứa bé bi bô tập tọe nói, chỉ cảm thấy vô cùng thích thú.

Hai đứa bé đều không sợ người lạ.

Tiểu Diên Diên đã có thể đứng ổn định, thích đỡ rào chắn đi khắp nơi, nhưng mà Tiểu Chiêu Chiêu không có dấu hiệu muốn học, thích được người lớn bế bồng, thủ thỉ trò chuyện.

Lúc này cô bé đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vừa ăn cơm chú Thẩm Hạ làm cho, vừa ê a trò chuyện cùng ông Trương Nghị Trung.

Mãi đến khi khiến ông Trương Nghị Trung cười phá lên.

Chẳng qua không khí vui vẻ này chẳng kéo dài được bao lâu, Lâm Thu Liên đã chạy bổ đến cửa.

“Nhiễm Nhiễm, cô mau đến viện nghiên cứu xem đi! Đồng chí Trần Lương Học đang đánh nhau với Thái An Minh rồi!”



Nghe tin Trần Lương Học đang đánh nhau với Thái An Minh, Tô Nhiễm Nhiễm không sao giữ được bình tĩnh.

Khi đang chuẩn bị gọi cho Thẩm Hạ, thì thấy anh Thẩm Hạ từ phòng mẹ Phan Thủy Phương bước ra.

“Cứ đi xem tình hình cụ thể ra sao đã!”

Thẩm Hạ ở trong phòng nghe thấy lời Lâm Thu Liên nói, không đợi cô Nhiễm Nhiễm mở lời, anh đã lập tức dẫn đầu đi trước.

Có anh Thẩm Hạ ở bên, Tô Nhiễm Nhiễm cũng an lòng phần nào.

Hai đứa nhỏ nhờ Cao Phương Hà trông nom giúp, sau đó vội vã đến viện nghiên cứu.