Trên sàn gỗ trải một chiếc chiếu, lúc này hai đứa bé đang bò lổm ngổm trên chiếu.
Thẩm Hạ đào một cái hố bên cạnh giàn che gỗ, chuẩn bị làm ao cá.
Ao cá vuông vắn như được đo đạc tỉ mỉ từng li từng tí.
Dưới đáy ao và bốn phía đều được trát xi măng.
Hiện giờ xi măng đã khô, Thẩm Hạ đang cho những hòn đá nhỏ nhặt được vào trong ao cá.
Hai đứa bé cứ nán lại bên hàng rào chắn, tò mò nhìn bọn họ làm việc.
Thường kêu ê ê a a mấy câu, như thể đang bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng mà chủ yếu là Tiểu Chiêu Chiêu đang nói, Diên Diên từ trước tới nay vốn dĩ trầm tính hơn.
Nhìn cái sân nhà tràn ngập hơi ấm, Lý Tín Vinh càng thêm ngưỡng mộ.
Không lâu sau, Phan Thủy Phương cùng ba đứa trẻ đi bắt hải sản ngoài biển trở về.
Thiết Đản vừa thấy hai đứa bé, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Xách con cua mình vừa bắt được đến, cậu bé đặt con cua trước mặt hai đứa bé.
"Em gái nhìn xem, anh bắt được một con cua to nè!"
Tóc của Tiểu Chiêu Chiêu càng dài hơn, mái tóc xù ban đầu giờ đã bớt xù, Tô Nhiễm Nhiễm cắt cho bé kiểu tóc ngắn cụt.
Diên Diên vẫn giữ kiểu tóc húi cua như cha bé.
Bởi vậy tuy hai đứa bé là sinh đôi một trai một gái, nhưng rất dễ phân biệt.
Tiểu Hoa thấy Thiết Đản cầm con cua vừa bắt được đưa tới trước mặt hai đứa bé, lập tức lo sốt vó.
Gà Mái Leo Núi
"Anh đừng để gần như vậy, cẩn thận kẹp em gái đó!"
Thiết Đản gãi đầu, cậu bé cười ha hả nói: "Chẳng phải anh mừng quá đó sao?"
Tiểu Hoa trợn mắt, cảm thấy cậu bé hơn mình hai tuổi mà vẫn còn trẻ con đến thế.
Mao Đản thì chẳng có gì để khoe với hai em, chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn nà của Tiểu Chiêu Chiêu.
Đôi mắt cậu bé sáng lên tựa như ánh mặt trời.
Tay em gái vừa trắng vừa mềm, giống y như cục bột vậy!
Nhưng cậu bé mới nắm một lát, tay nó bỗng bị một người khác kéo ra.
"Cậu đừng nắm tay em ấy, em gái không thích!"
Người tới đúng là Tiểu Đông Đông.
Nghe nói Tiểu Chiêu Chiêu đã trở về, cậu bé vội chạy tới tìm Chiêu Chiêu.
Đâu ngờ từ xa đã thấy có người đang nắm tay Chiêu Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Đông Đông ngay lập tức cảm thấy như em gái nhỏ của mình sắp bị cướp mất, chạy xộc tới, không đợi Mao Đản kịp phản ứng đã kéo tay cậu bé ra.
Mao Đản nhìn đứa bé thấp hơn mình cả cái đầu đang trừng mình, lập tức không vui.
"Cậu là ai?"
"Tôi tên là Cao Nghệ Đông, là anh trai của Chiêu Chiêu!" Ưỡn ngực, vẻ mặt Tiểu Đông Đông kiêu ngạo nói.
Mao Đản tức giận: "Tôi cũng là anh trai của Chiêu Chiêu! Dựa vào cái gì chỉ có cậu mới được chơi với em ấy?"
Hai người lập tức tranh giành xem ai mới được chơi với Tiểu Chiêu Chiêu.
Tiểu Chiêu Chiêu ngước nhìn Tiểu Đông Đông chốc lát, rồi lại nhìn Mao Đản một lúc, cuối cùng bé thay đổi hướng, hai tay mũm mĩm chống xuống đất bò một quãng, mãi đến khi bò đến cạnh cha mới chịu dừng.
“Cha… cha!”
Thẩm Hạ đang tưới nước cho ao rau, bỗng nghe thấy tiếng “cha” thì sững sờ cả người.
“Chiêu Chiêu, con vừa gọi cha sao?”
Đặt thùng nước xuống, anh vội tiến đến bên hàng rào, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đứa con gái bé bỏng bên trong.
Thế nhưng, đáp lại anh chỉ là cái miệng nhỏ chúm chím của cô bé.
“A… a!”
Thẩm Hạ bật cười, có lẽ anh đã nghe nhầm.
Tuy vậy, nhìn con gái chớp chớp đôi mắt tròn xoe, anh không nén nổi lòng mình mà ôm cô bé lên.
Rõ ràng là Tiểu Chiêu Chiêu rất thích thú khi được cha bế bổng lên cao, hai cái chân mũm mĩm khẽ đạp, miệng còn cười rúc rích.
Tiểu Chiêu Chiêu vừa được bế lên, hai ông anh vốn đang mải mê tranh giành cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Thẩm Hạ.
“Cha… Cha!”
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng “cha” thân thương, cả người Thẩm Hạ như đứng hình, niềm vui vỡ òa khó tả dâng tràn trong lòng.
Anh có chút không dám tin nhìn về phía Tiểu Chiêu Chiêu.
Ngờ đâu, ống quần của anh lại bị một cậu nhóc mũm mĩm khác nắm lấy.
“Cha… A… a!”
Tiểu Diên Diên với mái đầu đinh cũng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tay còn ra sức níu chặt ống quần của Thẩm Hạ!
Thì ra hai tiếng “cha” kia đều là do Tiểu Diên Diên gọi.
Hiếm khi Thẩm Hạ thấy một thoáng áy náy, cảm thấy mình có vẻ đã hơi thiên vị.
Một tay ôm Tiểu Chiêu Chiêu, anh lại rất tự nhiên vươn tay còn lại ôm cả Tiểu Diên Diên lên!
Nhìn phó đoàn trưởng lộ ra vẻ mặt mãn nguyện như ôm cả thế giới vào lòng, Lý Tín Vinh sắp ngưỡng mộ đến mức rơi lệ.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng vô cùng hối hận vì những tháng ngày đã bỏ lỡ việc chăm sóc, gần gũi các con mình lúc trước.