Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 383: Đến Viện Nghiên Cứu Công Nghiệp Quân Sự Ở Bắc Kinh



“Các cô trồng như vậy chỉ phí công vô ích mà thôi.”

Từ Hương Quân quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một quân tẩu hơi quen mặt.

Cho rằng người kia tới để châm chọc họ, Từ Hương Quân liền trừng mắt nhìn cô ta một cái.

“Có liên quan gì đến cô chứ?”

Kỷ Văn Tú mỉm cười, cũng không hề tức giận.

“Các cô đã quá coi thường Tô Nhiễm Nhiễm rồi, loại chất kết dính của cô ấy thật sự rất hiệu nghiệm, vừa phun xuống bờ cát là có thể trồng trọt rau dưa. Nếu không dùng chất kết dính đó thì rất khó để trồng cho cây sống được.”

Nghe những lời này, trái tim Từ Hương Quân lạnh buốt nửa người.

Hèn chi Tô Nhiễm Nhiễm căn bản chẳng buồn để họ vào mắt.

Thế nhưng cô ta vẫn cứng miệng, nhất quyết không chịu để người khác cười chê.

“Cô đừng ở đây gạt người! Cho dù là bờ cát thì cũng có thực vật thích hợp để sinh trưởng, vì sao mảnh đất của chúng tôi lại không sống được?”

Từ Hương Quân vẫn một mực cho rằng Tô Nhiễm Nhiễm đã giở trò ám toán họ.

Cho dù chất kết dính của cô ấy có lợi hại đến mấy, nhưng cô ấy đã dùng thủ đoạn hèn hạ, không xứng ở lại viện nghiên cứu này.

“Chẳng lẽ các cô không tò mò về loại chất kết dính kia sao?” Kỷ Văn Tú nói xong, chỉ tay vào cái thùng đặt bên chân mình.

Nghe thấy vậy, Từ Hương Quân lúc này mới chú ý tới cái thùng đặt bên chân cô ta, mà trong thùng đó lại không phải là nước!

Cô ta hơi nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Văn Tú.

“Cô… Cô có ý gì vậy?”

Kỷ Văn Tú vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, trên mặt là vẻ mặt hiền hậu.

“Nghe nói các cô đã cá cược với Tô Nhiễm Nhiễm, thua thì phải rời khỏi đảo Bình Chu. Tôi chỉ cảm thấy các cô đều là sinh viên, cứ bỏ đi như vậy thì thật quá đáng tiếc, dù sao việc học đại học cũng chẳng dễ dàng gì.”

Nghe thấy những lời này, Từ Hương Quân vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác nhìn cô ta.

“Đừng tưởng rằng cô cười giả dối như vậy là có thể lừa được tôi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để mình bị dắt mũi đâu!”

Nhỡ đâu cô ta là người mà Tô Nhiễm Nhiễm sai đến để gây trở ngại thì sao?

Bị người khác nói là giả dối, cuối cùng sắc mặt Kỷ Văn Tú cũng biến sắc.

“Tin hay không tùy cô, dù sao đến lúc đó người phải rời khỏi đảo Bình Chu là các cô, chứ không phải tôi.”

Lạnh lùng buông một câu, Kỷ Văn Tú đứng dậy rời đi ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thùng chất lỏng chất kết dính mà cô ta mang tới, cứ lẻ loi nằm lại tại chỗ.

Từ Hương Quân nhìn cái thùng chất lỏng, trên mặt lộ rõ vài phần do dự.



Tại một Viện nghiên cứu công nghiệp quân sự nào đó ở Bắc Kinh.

Một chiếc xe quân dụng đang chầm chậm lăn bánh vào cổng viện nghiên cứu.

Chiếc xe chạy thẳng tới trước tòa nhà ba tầng rồi dừng hẳn.

Lúc này ở cổng lớn có mấy người, nhìn thấy xe dừng lại, người đàn ông trung niên dẫn đầu vội vàng bước tới phía trước, mở cửa xe.

Người phụ nữ với phong thái hơn người trong xe, không phải Đinh Ngọc Trân thì còn là ai nữa?

“Giáo sư Đinh, cuối cùng bà cũng đến rồi!” Khi xe vừa dừng, Cố Quốc Lương kích động vươn tay ra đón.

“Kính đã lâu, Giáo sư Cố!” Đinh Ngọc Trân cũng vội vàng vươn tay ra bắt.

Gà Mái Leo Núi

“Không dám, không dám! Lần này mời Giáo sư Đinh tới đây, là bởi chúng tôi đã đọc được một bài luận văn của bà, vừa hay chúng tôi lại đang gặp phải nút thắt trong công trình nghiên cứu này.”

Cố Quốc Lương vừa nói, vừa mời người đi vào tòa nhà.

Phía sau, hai cảnh vệ và mấy nhân viên nghiên cứu cũng theo sát bước chân họ.

Tuy Đinh Ngọc Trân không giống Tô Nhiễm Nhiễm mà nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng từ nhỏ bà ấy đã học tập nhanh nhạy hơn hẳn những người khác.

Đừng nhìn bà ấy mới chỉ 42 tuổi, số lượng luận văn bà ấy công bố quả thật không ít.

Khi ăn Tết, bà ấy đã có được không ít sách từ không gian của Tô Nhiễm Nhiễm, nhờ đó cũng đã có nhiều đột phá trong các công trình nghiên cứu trước đây của mình.

Khoảng thời gian trước đó, bà ấy đã công bố một bài luận văn về radar vệ tinh quỹ đạo cao.

Nhờ sử dụng vệ tinh quỹ đạo địa tĩnh (vệ tinh quỹ đạo đồng bộ với địa cầu), loại radar này có thể giám sát mục tiêu mặt đất trong mọi điều kiện thời tiết, đồng thời cung cấp chỉ dẫn chính xác cho dòng tên lửa DF mà họ vừa phát triển.

Đối với họ mà nói, đây quả thực là một vũ khí lợi hại không thể không nhắc tới.

Cố Quốc Lương sau khi đọc xong bài luận văn, suýt chút nữa đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Mãi mới đợi được Giáo sư Đinh Ngọc Trân hoàn tất việc trang bị hệ thống điều khiển radar, ông ấy liền vội vàng mời bà tới đây.

Đinh Ngọc Trân chẳng màng đến việc nghỉ ngơi. Vừa đặt chân đến, bà liền dồn hết tâm trí vào công việc của viện nghiên cứu.

Cái tác phong chuyên nghiệp ấy khiến mọi người ai nấy đều phải nể phục.

Cùng lúc đó, tại một đại viện quân khu ở Bắc Kinh, Trương Nhậm vừa về đến nhà, chiếc mũ còn chưa kịp tháo, một đồng chí cảnh vệ trẻ tuổi đã vội vã bước tới phía ông.