Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 357: Tên Nhóc Này Có Ý Đồ Không Tốt ---



Anh đi đâu, cậu bé sẽ đi theo đó.

Anh chẻ củi, cậu bé sẽ ngồi một bên nhặt củi đưa cho; anh gánh nước, cậu bé cũng lẽo đẽo theo sau.

Còn mở miệng hỏi mấy vấn đề kỳ lạ.

“Chú Thẩm, chú biết võ công không ạ?”

“Chú Thẩm, chú biết lái xe tăng không ạ?”

“Máy bay và xe tăng cái nào lợi hại hơn ạ?”



Tô Nhiễm Nhiễm nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, không khỏi phì cười thành tiếng.

Như thể thấy trước được cảnh không lâu nữa, hai đứa nhỏ nhà mình cũng sẽ lẽo đẽo theo sau cha chúng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.

Không lâu sau, Phan Thủy Phương cũng đẩy hai đứa bé trở về, mà trên tay cầm xe đẩy còn treo một túi rau xanh.

“Bé Chiêu Chiêu, về rồi đây!”

Tiểu Đông Đông nhìn thấy xe đẩy đã trở về, lập tức chuyển hướng mục tiêu, cũng không quấn lấy Thẩm Hạ nữa, trái lại chân chạy lộp cộp tới bên xe đẩy.

Gương mặt Thẩm Hạ tối sầm lại!

Anh biết ngay là đứa nhóc này có ý đồ không mấy tốt đẹp mà!

Rõ ràng Tiểu Diên Diên cũng ở trên xe đẩy, thế mà nó chỉ chăm chăm tìm Chiêu Chiêu chơi!

Nhưng sao đứa bé lại có nhiều suy nghĩ vẩn vơ đến vậy chứ?

Sở dĩ Tiểu Đông Đông thích tìm Chiêu Chiêu chơi, đơn giản là bởi Chiêu Chiêu trông xinh xắn lại còn hay cười.

Đâu giống Diên Diên, gọi mãi cũng chẳng thấy cậu bé để tâm.

Quả nhiên Tiểu Chiêu Chiêu là một cô bé hay cười, nghe thấy giọng Đông Đông, cô bé vung vẩy tay chân nhỏ xíu, cười toe toét vô cùng vui vẻ.

Tiểu Diên Diên ở bên cạnh vẫn đang miệt mài mút ngón tay, chẳng mảy may hứng thú với Đông Đông, chỉ chăm chú gặm bàn tay nhỏ xinh của mình.

Chẳng qua mới gặm hai cái, đã bị mẹ ruột kéo ra.

Gà Mái Leo Núi

“Không được mút ngón tay!”

Ngón tay vừa mới gặm được một lát đã bị lấy đi, đứa bé mếu máo, trông thật tội nghiệp, cứ như muốn khóc mà không dám khóc thành tiếng.

Chuyện này khiến Tô Nhiễm Nhiễm đã cả ngày chưa được nhìn thấy con, làm sao mà nhịn được cơ chứ?

Cô liền vươn tay ôm lấy con ra khỏi xe đẩy.

Tiểu Chiêu Chiêu ở bên cạnh dường như nghe tiếng mẹ nói chuyện, lập tức chẳng còn bận tâm đến Đông Đông đang đứng bên cạnh nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ là biết mẹ ôm anh trai không ôm mình, cái miệng nhỏ mím chặt, chuẩn bị gào khóc ầm ĩ thì Thẩm Hạ vội vàng bế cô bé lên.

“Hai đứa trông bọn trẻ đi, để mẹ nghỉ một lát.”

Cuối cùng cũng có người trông hai đứa bé giúp, Phan Thủy Phương vất vả trông hai đứa bé sinh đôi cả ngày, chỉ vội vã xua tay, giục hai vợ chồng mau mau mang hai đứa bé đi cho bà rảnh tay!



Có lẽ là Tiểu Chiêu Chiêu đã cả ngày không gặp mẹ, chỉ vì không được mẹ ôm ấp vỗ về, làm sao mà nhịn được cơ chứ?

Cô bé lập tức oa oa khóc ầm lên, cho dù Thẩm Hạ dỗ dành cách mấy cũng chẳng ăn thua.

Tiểu Đông Đông ở bên cạnh cuống quýt, cái đầu nhỏ cứ ngẩng cao, trông sốt ruột như thể muốn vươn tay dỗ dành em gái ngay lập tức vậy.

Thẩm Hạ cũng vô cùng đau lòng.

Cuối cùng hai vợ chồng không lay chuyển được cái “đại ma vương” này, đành phải đổi đứa bé.

Tiểu Diên Diên có tính cách hoàn toàn khác biệt Tiểu Chiêu Chiêu, chủ yếu là tính tình điềm đạm, ít khi làm mình làm mẩy.

Cho dù là cha ôm hay mẹ ôm cũng đều được cả, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến cậu bé mút ngón tay, cậu bé đều chẳng hề đổi sắc.

Tiểu Chiêu Chiêu vừa vào tay Tô Nhiễm Nhiễm, Đông Đông không chút do dự, lập tức “bỏ rơi” Thẩm Hạ mà đi theo sau Tô Nhiễm Nhiễm.

Biết vợ mình định cho Chiêu Chiêu b.ú sữa, Thẩm Hạ làm sao có thể để thằng bé cứ thế lẽo đẽo theo vào được?

Tiểu Đông Đông mới đi được hai bước, thì cảm thấy áo bị kéo lại.

Ngay sau đó, phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Hạ.

“Nghệ Đông, chú Thẩm có nhiệm vụ muốn giao cho cháu.”

Nghe tiếng, Đông Đông lập tức dừng bước, thoắt cái đã quay người lại, cậu bé nghiêm chỉnh chào theo kiểu quân đội, ra dáng một chú bộ đội tí hon:

“Mời thủ trưởng ra chỉ thị!”

Cái dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đầy nghiêm nghị ấy, tức thì khiến bà Phan Thủy Phương mềm lòng.

“Ai da, bé ngoan của bà, đừng nghe lời chú Thẩm con nói, cứ để chú ấy tự mình lo việc đi, bà cho cháu kẹo ăn nè.”

Nhưng Tiểu Đông Đông không chịu, cậu bé còn ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đảm bảo với Thẩm Hạ rằng mình chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Một đứa trẻ nhỏ tuổi đã có tác phong tốt đẹp như vậy, có ai mà chẳng yêu mến?

Phan Thủy Phương lập tức bị mê hoặc, cuối cùng không nói thêm lời nào nữa.

Và Tiểu Đông Đông cũng thành công nhận được nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Diên Diên.

Chỉ thấy bàn tay bé xíu của cậu bé đẩy vòng bảo vệ của chiếc xe đẩy, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Diên Diên nằm bên trong.

Hễ bé con có ý định mút ngón tay, Đông Đông sẽ vội vàng vươn tay kéo tay bé ra, rồi cũng nghiêm giọng nói:

“Không được mút tay, trong bụng sẽ mọc giun đấy!”