Trên tay Lý Kiến Nghiệp xách theo mấy gói vật phẩm tẩm bổ, vừa nói ông vừa đặt đồ lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Không dám, hai vị đồng chí đừng khách sáo quá. Đây là chức trách của cháu, thân là một quân nhân mà.”
Trương Tín Vinh vội vàng mở lời từ chối nhã ý của hai người.
Nhưng người ta đã cứu mình, lại còn bị thương vì mình, chút quà mọn này có đáng là gì cơ chứ?
Hồi tưởng lại cảnh tượng kinh hoàng trên chuyến tàu, giờ đây Lý Kiến Nghiệp vẫn còn nơm nớp lo sợ.
“Liên trưởng Trương, tất cả đều vì chú mà cháu mới phải chịu tội thế này. Nếu không để chú biếu chút quà mọn này, e rằng cả đời chú sẽ canh cánh trong lòng không yên.”
Một người kiên quyết từ chối, một người lại cố chấp biếu tặng. Hai bên cứ thế đẩy đi đẩy lại mãi.
Kỷ Minh Châu đứng lặng bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đang qua lại lời lẽ, trong lòng bà tràn ngập xao động. Thế nhưng, bao nhiêu lần thất vọng trong quá khứ đã tôi luyện bà trở nên điềm tĩnh hơn.
“Đúng đó, liên trưởng Trương. Đây chỉ là một chút thực phẩm bồi bổ thôi. Cháu dùng vào cho chóng khỏe lại, vợ chồng thím mới có thể yên lòng.”
Kỷ Minh Châu đứng cạnh đó, lên tiếng khuyên nhủ.
Không biết có phải vì anh đã cứu chồng mình, hay vì cảm giác quen thuộc đến lạ thường, khiến bà không thể kiềm chế được lòng muốn đối xử thật tốt với anh.
Thịnh tình khó từ, cuối cùng Trương Tín Vinh đành phải miễn cưỡng nhận tấm lòng nhiệt tình của hai vợ chồng.
Trao đồ xong, những lời hỏi han ân cần cứ thế tuôn ra không dứt.
Kỷ Minh Châu biết rõ mình nên rời đi, không nên quấy rầy Trương Tín Vinh nghỉ ngơi.
Nhưng đôi chân bà như mọc rễ, dù thế nào cũng chẳng thể nhấc lên nổi.
Cuối cùng, Lý Kiến Nghiệp phải trở về xưởng, ông thúc giục Kỷ Minh Châu mấy bận, bà mới lưu luyến không muốn rời đi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, cả người bà đã như suy sụp hẳn.
“Ông à, ông xem, liệu Hòa Bình của chúng ta giờ đây có phải cũng lớn bằng liên trưởng Trương rồi không?”
Tay vuốt nhẹ chiếc mũ trên đầu, Kỷ Minh Châu thốt lên, giọng lạc đi.
Nghe thấy câu nói ấy, Lý Kiến Nghiệp khẽ khựng bước, nét mặt ông cũng thoáng thêm vài phần phiền muộn.
“Lần này tôi về huyện Dương, tỉnh Tây, dò hỏi mấy bận nhưng vẫn không có chút tin tức nào.”
Giữa biển người mênh mông, tìm kiếm một người thật sự há chẳng khó hơn lên trời sao?
Thì ra, khi còn trẻ, Lý Kiến Nghiệp từng phục vụ trong quân ngũ ở huyện Dương, tỉnh Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một năm nọ, giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc, Kỷ Minh Châu khi ấy sắp đến kỳ sinh nở, đã không may trượt chân ngã.
Chờ đến khi Lý Kiến Nghiệp vất vả lắm mới đưa được vợ đến bệnh viện, cô con gái tuy bình an sinh hạ, nhưng chỉ trong chớp mắt, họ bàng hoàng phát hiện đã mất dấu đứa con trai!
Kỷ Minh Châu chịu biến cố lớn lao ấy, chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng gần nửa. Vốn là người phụ nữ thành thị luôn yêu vẻ đẹp, bà lập tức hóa dại điên cuồng.
Một mình cõng đứa con gái Lý Mai Trân bé bỏng, bà cứ thế bôn ba khắp nơi, ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, ròng rã tìm kiếm con trai.
Ngay cả khi ông chuyển nghề về xưởng máy móc, hai vợ chồng vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm lại con trai.
Lần này Lý Kiến Nghiệp đến tỉnh Tây, ngoài công việc của xưởng máy móc, ông lại tìm về huyện Dương, cẩn thận rà soát từng ngóc ngách, từng nơi mà trước đây ông chưa từng đặt chân đến.
Thế nhưng, vẫn chẳng có lấy một chút manh mối nào cả.
Sợ vợ lại nghĩ ngợi quá nhiều, ông vội an ủi:
“Hòa Bình của chúng ta lúc mới sinh, bà tư nhà bên đã nói thằng bé là người có phúc khí. Tôi tin con sẽ sống tốt dù ở bất cứ đâu, biết đâu chừng đã lập gia đình, sinh con rồi ấy chứ.”
Con trai mất tích, phần lớn khả năng là đã bị bắt cóc.
Kẻ nào có thể trộm con trai của người khác về nuôi, hẳn là trong nhà chúng thiếu thốn con trai đến cùng cực.
Dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng con trai đang sống vui vẻ khỏe mạnh bên mình bỗng nhiên không thấy tăm hơi, người làm cha mẹ nào mà chẳng như mất đi nửa cái mạng.
Kỷ Minh Châu quay đầu, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ phòng bệnh của Trương Tín Vinh. Trong lòng bà như có vạn con kiến đang bò, ruột gan cồn cào không yên.
Bà muốn xông vào hỏi anh ngay, rằng trên đùi bên trái của anh có vết bớt hình quạt hay không.
Nhưng bà lại sợ hãi, sợ nhận được câu trả lời mình không muốn nghe chút nào.
Bấy nhiêu năm trời, thất vọng hết lần này đến lần khác, đã khiến bà trở nên yếu đuối vô cùng.
Chính vì vậy, dù giờ phút này lòng bà đang rung động một cách mãnh liệt chưa từng có, Kỷ Minh Châu vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bà quyết định đợi thêm một lát, bảo chồng mình điều tra kỹ càng trước.
Khi hai vợ chồng về đến khu tập thể đã là buổi chiều tà.
Vừa đi tới cổng lớn, họ đã thấy hai đứa bé chừng sáu bảy tuổi đang dẫn theo một bé trai khoảng ba bốn tuổi đi ngang qua.
“Anh, chị, mẹ nói cha bị thương, có thật không ạ?” Mao Đản nhăn mặt, ngửa đầu hỏi hai người kia.
Gà Mái Leo Núi
Giờ đây Trương Tiểu Hoa đã thân thiết hơn với hai người anh em, nghe Mao Đản hỏi, cô bé liền gật đầu lia lịa.
“Mẹ nói hiện giờ cha đang nằm viện, bảo chúng ta mang hộp cơm đi lấy phần ăn tối.”
Thiết Đản không nói lời nào, gương mặt nhỏ bé vô cùng nghiêm túc, trông chẳng khác nào một ông cụ non.