Hơn nữa, Liên trưởng của họ thật sự quá đỗi đáng thương. Người khác bị thương thì có mẹ chăm sóc, hoặc có vợ kề cận chăm sóc. Nhưng mẹ của Liên trưởng thì cho tới giờ mới chỉ ghé qua một lần. Chẳng biết bà ấy nghe được điều gì mà vẻ mặt kinh hãi rồi chạy biến đi đâu mất. Mà người vợ cũ mà Liên trưởng vẫn luôn ngày đêm mong nhớ thì cũng lạnh lùng như băng giá, căn bản không hề có ý định ghé thăm anh ấy.
“Liên trưởng, anh ăn chút cháo đi, em vừa mới mua ở căn tin về đấy ạ.”
Dương Nhất Chu múc cháo ra, bưng tới cho Liên trưởng. Tuy trong lòng thương cảm cho cảnh ngộ bi thảm của anh ấy, nhưng trên mặt Dương Nhất Chu lại chẳng hề biểu lộ điều gì.
Trương Tín Vinh hoàn toàn không biết Dương Nhất Chu đã đi tìm Vương Xuân Muội. Anh ấy từ chối ý tốt của Dương Nhất Chu muốn đút cháo, cố chịu đựng đau đớn, tự mình cầm lấy thìa, chậm rãi ăn cháo.
Ăn cháo xong, anh ta lại đứng dậy đi vệ sinh. Nếu không phải bả vai anh ấy vẫn còn quấn băng gạc thật dày, thì căn bản chẳng ai nhìn ra anh ấy đang bị thương.
Thế nhưng tình hình ngày hôm qua thật sự quá nguy hiểm, Dương Nhất Chu đã canh giữ cả một đêm. Đến khi thấy tinh thần của Liên trưởng đã tốt hơn nhiều, anh ta lúc này mới dám yên lòng.
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi không sao đâu.” Trương Tín Vinh nhận ra sự mệt mỏi trong mắt Dương Nhất Chu, bèn chỉ tay vào chiếc giường bệnh bên cạnh rồi nói.
Dương Nhất Chu quả thật vô cùng mệt mỏi, cũng chẳng từ chối nữa: “Liên trưởng, em chợp mắt một lát đây. Nếu anh có chuyện gì cần thì cứ gọi em một tiếng nhé.”
Chưa yên tâm, trước khi chìm vào giấc ngủ, Dương Nhất Chu vẫn còn cẩn thận dặn dò Trương Tín Vinh một câu.
“Ừm, cậu cứ ngủ đi.”
Trương Tín Vinh đã ngủ nhiều, lúc này chẳng hề có chút buồn ngủ nào. Trong đầu anh ấy hiện lên hình bóng nói cười của Vương Xuân Muội, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó chịu. Tình cảm của anh ta đối với cô ấy thì không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng giữa hai người họ vẫn còn một sợi dây vô hình ngăn cách. Đây là vấn đề không thể lảng tránh.
Tầm mắt của Trương Tín Vinh hơi ngơ ngẩn nhìn ra ô cửa sổ phòng bệnh, những suy nghĩ trong đầu anh ta rối bời.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng nói ấm áp dịu dàng quen thuộc chợt vang vọng từ hành lang.
“Xin hỏi chị có biết, người binh lính bị thương được đưa vào bệnh viện ngày hôm qua nằm ở giường bệnh số mấy không ạ?”
Là Xuân Muội!
Nghe thấy giọng cô ấy, Trương Tín Vinh phản xạ theo bản năng mà lập tức nằm xuống giường lần nữa.
Nhưng anh cựa quậy mạnh quá, vết thương vừa mới băng bó hôm qua, làm sao chịu nổi những cử động mạnh như vậy của anh?
Anh cố nén đau đớn, nằm xuống. Trong hơi thở đã thoang thoảng mùi m.á.u tươi.
Đồng thời, trên vai anh có cảm giác ướt át.
Nhưng Trương Tín Vinh không còn lòng dạ nào để để ý, bởi tiếng bước chân quen thuộc đã vang tới cửa phòng bệnh của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Tín Vinh lập tức nín thở, lắng tai nghe.
Trên tay Vương Xuân Muội cầm một chiếc hộp cơm, chính là chiếc hộp cô từng mang đến khi thăm Tô Nhiễm Nhiễm lần trước.
Vừa tới cửa phòng bệnh, cô khẽ dừng bước.
Trong phòng có hai người. Một là người lính mặc quân phục đã gọi cô tới sáng nay. Người còn lại, với gương mặt tái nhợt như tờ giấy, không ai khác chính là Trương Tín Vinh.
Thấy anh bị thương khá nặng, Vương Xuân Muội không khỏi giật mình.