Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 294: Bà Cứ Yên Tâm Đi



“Đồ đạc đã mang theo cả, tã lót cũng có, rễ cam thảo cũng đã chuẩn bị sẵn.”

Đinh Ngọc Trân chỉ vừa mới tới hải đảo được mấy ngày, thấy mọi người quan tâm con gái mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.

Mà Tô Nhiễm Nhiễm lúc này chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho cái bụng đang quặn đau, nào còn rảnh rỗi để trò chuyện cùng họ.

Nước ối vỡ đã hơn nửa giờ, những cơn đau bụng giờ đây đã bắt đầu đều đặn hơn.

Đây là lần đầu tiên cô sinh con trong cả hai kiếp người, lại còn là song thai, nói không sợ hãi là nói dối.

Nhưng đến lúc này, cho dù có sợ hãi đến mấy cũng phải "không trâu bắt chó đi cày", đành phải cố gắng mà chịu đựng thôi.

May mắn thay, không lâu sau, Thẩm Hạ đã trở về.

Tô Nhiễm Nhiễm nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá, không lớn không nhỏ, từ từ cập bến tàu.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi xin phép lên thuyền trước ạ.”

Phan Thủy Phương vừa nói, vừa cúi xuống nhặt những chiếc túi vừa đặt dưới đất.

Thế nhưng những người vây xem lại vô cùng nhiệt tình, tất cả đều hăng hái tiến lên giúp đỡ khuân vác đồ đạc lên thuyền đánh cá.

Còn Thẩm Hạ thì hết sức cẩn thận bế Tô Nhiễm Nhiễm lên, rồi cùng cô bước xuống thuyền.

“Dũng Cường này, anh lái thuyền cẩn thận một chút nhé, nhớ phải đưa đồng chí Tô Nhiễm Nhiễm đến bệnh viện an toàn đấy!”

Thím Phan Thủy Phương vẫn đứng trên bờ vẫy tay dặn dò chồng mình.

Gà Mái Leo Núi

“Bà cứ yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ đưa họ đến nơi an toàn.”

Lý Dũng Cường vỗ n.g.ự.c cam đoan chắc nịch.

Nói đùa ư, hiện giờ người đang ngồi trên thuyền của ông ấy là một nhân vật chẳng hề tầm thường đâu!

Sau này, khi cô ấy trồng được lúa nước quy mô lớn ở hải đảo này, việc ông đã từng giúp cô ấy một đoạn đường như vậy, nói ra sẽ khiến ông nở mày nở mặt biết bao!

Chiếc thuyền đánh cá không rộng rãi cho lắm, cũng không phải loại dùng để chở khách, nên chiếc xe Jeep không thể lái lên thuyền được.

Bởi vậy, trên chuyến ra khơi lần này, ngoại trừ Lý Dũng Cường lái thuyền, chỉ còn lại nhóm Tô Nhiễm Nhiễm.

Lý Dũng Cường vốn là người tốt bụng, suốt dọc đường nói không ngớt.

Tô Nhiễm Nhiễm đau bụng, chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, còn Thẩm Hạ suốt chặng đường chỉ chăm chăm lo lắng cho vợ, nào có tâm trí đâu mà trò chuyện.

Chỉ có Phan Thủy Phương, sau khi thoát khỏi cơn hoảng loạn ban đầu, giờ đã trấn tĩnh hơn nhiều, về cơ bản đều là bà ấy trò chuyện phiếm với Lý Dũng Cường.

May mà hôm nay thời tiết đẹp đẽ, không mưa gió, thuyền chạy cũng rất thuận lợi, không lâu sau đã đến bến tàu bên bờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba mươi Tết nên các tuyến xe đều đã nghỉ, cả bến tàu không có mấy bóng người qua lại.

Thuyền cập bến xong, Lý Dũng Cường liền nói với mọi người: “Để tôi đi tìm xe giúp mọi người.”

Ông ấy đã nói sẽ đưa người tới bệnh viện thì nhất định sẽ đưa tới, không chút chậm trễ.

Mà Lý Dũng Cường cũng quá quen thuộc với bến tàu bên này, chỉ một lát sau đã tìm được một chiếc xe bò cho họ.

Trong tình cảnh này, có xe bò còn tốt hơn là phải đi bộ đến bệnh viện, mấy người họ đều không từ chối, vội vàng rối rít cảm ơn hai người.

Dù sao thì cũng là đêm giao thừa, vậy mà người ta còn hao phí sức lực chở họ đi.

Đợi khi tới bệnh viện, Phan Thủy Phương lập tức trao cho mỗi người một phong bao lì xì.

Những phong bao lì xì này là do Tô Nhiễm Nhiễm đưa cho bà ấy trước khi xuất phát, có cả phong lớn lẫn phong nhỏ.

Phan Thủy Phương cũng không phải là người không biết đạo lý đối nhân xử thế, những việc này dĩ nhiên không thể qua loa được.

Còn Thẩm Hạ thì đã chẳng còn tâm trí lo toan nhiều, vội vàng ôm vợ vào bệnh viện.

Thế nhưng vừa bước vào, đã nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Đồng chí Thẩm Hạ, đồng chí Tô Nhiễm Nhiễm, sao hai đồng chí lại đến bệnh viện vào lúc này?”

Nghe thấy giọng Lưu Mộng, Tô Nhiễm Nhiễm chẳng còn để tâm đến cái bụng đang quặn đau.

Cô đề phòng nhìn về phía cô ta.

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhiễm Nhiễm, Lưu Mộng cười gượng một tiếng.

Thẩm Hạ căn bản không hề có ý định dừng chân, lập tức ôm Tô Nhiễm Nhiễm đi thẳng đến khoa phụ sản.

Lưu Mộng vội vàng theo sau nói: “Đồng chí Tô Nhiễm Nhiễm sinh non phải không? Hiện giờ khoa phụ sản chỉ có một bác sĩ trực ca thôi.”

Bởi vì hiện giờ là đêm Ba mươi Tết, không ít bác sĩ cũng đã nghỉ về nhà, chỉ có khoa cấp cứu và khoa phụ sản còn bác sĩ trực.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Thẩm Hạ trầm xuống.

Nhưng bước chân anh không hề ngừng lại, chỉ một lát đã đến khoa phụ sản.

Vừa vặn bác sĩ trực ca lại chính là bác sĩ đã từng kiểm tra thai sản cho Tô Nhiễm Nhiễm.

“Sao lại thế này? Vỡ nước ối trước à?”

Đối với tình hình của Tô Nhiễm Nhiễm, bác sĩ Vương Lâm Phương có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Người ở thời đại này vì muốn tiết kiệm tiền, sinh con đều chỉ mong được sinh ở nhà, ngày thường càng chẳng dám tốn tiền đi bệnh viện thăm khám.