Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 279: Anh Đồng Ý Ly Hôn ---



Chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra lần nữa, và người bước ra chính là Trương Tín Vinh trong bộ quân phục chỉnh tề.

Râu ria trên mặt anh ta cũng đã được cạo sạch.

Sau khi dành thêm chút thời gian súc miệng rửa mặt, đợi anh ta chuẩn bị xong Vương Xuân Muội cũng xách theo túi hành lý, nắm tay Trương Tiểu Hoa đang ngái ngủ bước ra cửa.

“Để anh cầm cho.”

Trương Tín Vinh bước tới trước, nhận lấy túi hành lý của cô ấy, rồi lại vươn tay bế Trương Tiểu Hoa lên!

Đột nhiên được cha bế lên, cơn buồn ngủ của Trương Tiểu Hoa cũng tan biến hết, cả người bé con cứng đờ lại vì bất ngờ!

Trong lòng Trương Tín Vinh chua xót.

Anh ta không phải là một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt.

“Đừng căng thẳng, cha đưa con ra bến thuyền.” Trương Tín Vinh nhẹ giọng nói.

Giọng anh ta nghe thật ôn hòa.

Lúc này Trương Tiểu Hoa mới dần dần thả lỏng người.

Nhìn chiếc mũ quân đội của cha, cô bé chỉ cảm thấy mọi chuyện thật quá đỗi không chân thật.

Vương Xuân Muội không tranh cãi chuyện ai xách hành lý với anh ta.

Cô ấy sắp đi, nếu lúc này vì tranh chấp mà trễ chuyến đò, thì chỉ thêm thiệt thòi mà thôi.

Cả ba người họ cùng ngồi lên chiếc xe ba bánh.

Lúc này trời còn tối đen, nhưng người đi đò cũng đã khá đông, trên xe đã chật kín chỗ.

Vương Xuân Muội đành phải chấp nhận ngồi bên cạnh Trương Tín Vinh.

Xe ba bánh xóc nảy đến mức nào thì cô ấy đã sớm nếm trải rồi, suốt đường đi hai người theo mỗi nhịp xóc nảy cứ như dán chặt vào nhau.

Trong lòng Vương Xuân Muội hối hận khôn nguôi, sớm biết thế đã không để anh ta tiễn đưa.

Mà trong ánh mắt Trương Tín Vinh tràn ngập sự tham luyến, chỉ ước con đường này cứ dài mãi, dài mãi không thôi.

Nhưng dù đường dài đến đâu cũng sẽ có điểm kết thúc, huống hồ con đường này vốn chẳng dài.

Chẳng mấy chốc, xe đã tới bến tàu.

Vương Xuân Muội xuống xe, một tay nắm tay Trương Tiểu Hoa, một tay xách theo túi hành lý, và chẳng hề ngoảnh đầu lại, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Trương Tín Vinh cười khổ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xuân Muội.”

Nghe thấy thế, Vương Xuân Muội có chút miễn cưỡng dừng bước.

“Anh còn có chuyện gì?”

Nhìn vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt cô ấy, trái tim Trương Tín Vinh nhói lên một nỗi đau mơ hồ.

Môi anh ta mấp máy, nhưng những lời tới bên môi lại chẳng thể thốt ra.

Vương Xuân Muội thở dài, mấy ngày nay cô ấy cũng đã coi như hiểu rõ, Chúc Lai Đệ căn bản không yêu thương người con trai duy nhất này, bà ta chỉ yêu thương bản thân mình mà thôi.

Cho dù là Trương Tín Vinh hay Vương Xuân Muội, đều chỉ là những quân cờ để cuộc sống của bà ta tốt đẹp hơn.

Việc hai đứa cháu trai được bà ta ưu ái, chẳng qua là muốn nắm giữ “mạch máu” của Trương Tín Vinh, khiến anh ta phải cả đời làm thân trâu ngựa cho bà ta.

Nhưng Vương Xuân Muội không muốn làm thân trâu ngựa như vậy.

Mối duyên giữa nguyên chủ và Trương Tín Vinh ngay từ đầu đã là một bi kịch. Vương Xuân Muội thấu hiểu nỗi oán hận của anh ta, nhưng không thể thông cảm được việc sau khi nguyên chủ sinh ba đứa con, anh ta vẫn chẳng màng đến.

Huống chi có Chúc Lai Đệ ở đó, bọn họ vĩnh viễn không thể sống cuộc đời của một cặp vợ chồng bình thường.

“Về chuyện ly hôn, tôi hi vọng anh có thể suy xét thận trọng. Anh là cán bộ cấp liên trưởng, tìm một người vợ khác cũng chẳng khó khăn gì, mong anh có thể tìm được người phụ nữ khiến mẹ anh hài lòng. Còn Thiết Đản và Mao Đản, nếu sau này anh không muốn nuôi dưỡng, tôi sẽ nhận về.”

Lúc mới vào xưởng máy, cô là học việc với mức lương mười lăm tệ một tháng. Sau khi trở thành công nhân chính thức, lương của cô mỗi tháng là hai mươi lăm tệ.

Gà Mái Leo Núi

Số tiền đó nuôi ba đứa nhỏ cũng coi là tạm đủ.

Tuy cô không có tình cảm đặc biệt gì với hai đứa con trai không phải ruột thịt kia, nhưng chúng là con của nguyên chủ, cũng là trách nhiệm của cô. Khi cần thiết, cô không thể thoái thác nghĩa vụ phụng dưỡng các con.

Nghe cô dùng giọng điệu lạnh lùng mà lý trí khuyên anh ta ly hôn để cưới vợ mới, lòng Trương Tín Vinh đắng ngắt như ăn phải lá sen đắng.

Anh ta nhắm mắt, cuối cùng cũng thốt ra câu nói như đứt từng khúc ruột:

“Anh đồng ý ly hôn.”

Vương Xuân Muội sửng sốt.

Anh ta đồng ý dễ dàng đến vậy ư?

Vương Xuân Muội có chút hoài nghi liệu mình có đang gặp ảo giác hay không, rồi lại đối diện với ánh mắt vừa lưu luyến vừa đau đớn của người đàn ông.

“Anh đồng ý ly hôn, trả lại tự do cho em.”

Mấy ngày nay, anh ta cũng đã hoàn toàn thấu hiểu tận tường tính nết của mẹ mình.

Vương Xuân Muội ở bên cạnh anh ta, chỉ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác sự hành hạ của mẹ anh ta.

“Hai đứa con trai anh sẽ nuôi dưỡng thật tốt, em đừng lo lắng.”