Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 17: Không Ngại Khi Chúng Tôi Ngồi Đây Đúng Không?



Nhìn thấy bộ dạng tức tối của cô ta, không hiểu sao, tâm trạng của Tô Nhiễm Nhiễm lại tốt hơn hẳn.

Mặc kệ ánh mắt tóe lửa của Lý Tuyết Thu, cô lặng lẽ theo Thẩm Hạ đến một góc khuất, yên tĩnh hơn.

“Anh đi mua cơm, em muốn ăn món gì?” Sau khi sắp xếp cho Tô Nhiễm Nhiễm ngồi vào chỗ, Thẩm Hạ mới nhỏ giọng hỏi cô.

Nhìn người đàn ông mà trong mắt chỉ có bóng hình mình, lòng Tô Nhiễm Nhiễm ấm lại, bao nhiêu phiền muộn vừa rồi cũng tan biến đi ít nhiều.

“Món gì cũng được anh ạ, anh cứ xem rồi mua đại đi, em cũng chẳng ăn nhiều đâu.”

Bụng cô lúc này cũng có chút cồn cào, nhưng quả thật không có món nào đặc biệt khiến cô thèm thuồng cả.

“Vậy được, em cứ ngồi đây đợi anh nhé.”

“Dạ!” Tô Nhiễm Nhiễm gật nhẹ đầu, trông hiền lành ngoan ngoãn lạ.

Cẩn thận dáo dác nhìn quanh, xác định vị trí cô ngồi sẽ không bị ai chiếm mất, lúc này Thẩm Hạ mới yên tâm xoay người rời đi.

Mắt Tô Nhiễm Nhiễm dõi theo bóng Thẩm Hạ cho đến khi anh khuất dạng, rồi cô lại quay về với những suy nghĩ về Lý Tuyết Thu.

Không rõ có phải chỉ là ảo giác của cô hay không, nhưng dường như Lý Tuyết Thu trông trắng trẻo hơn, cũng xinh đẹp hơn hẳn trước kia.

Kiếp trước, lòng cô nặng trĩu những ưu tư khác, chẳng mấy khi để tâm đến dung mạo của người khác, nên không chú ý kỹ cô ta trông ra sao. Nhưng giờ đây, khi hồi tưởng lại, rõ ràng đôi tay Lý Tuyết Thu lộ ra trước kia nào có trắng trẻo đến vậy.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng nhiên cô thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình.

“Đồng chí Tô, chúng tôi ngồi đây có làm phiền đồng chí không ạ?”

Tô Nhiễm Nhiễm ngước mắt lên nhìn, người vừa đến, ngoài Lý Tuyết Thu và Vu Chính Quân ra thì còn có thể là ai khác chứ?

“Không…” Tiện thật! Cô còn chưa dứt lời, Lý Tuyết Thu đã nhanh nhảu kéo Vu Chính Quân ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện.

“Không phiền thì tốt rồi, hôm nay người đông như nêm cối ấy mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn Vu Chính Quân, bị cô ta kéo xềnh xệch xuống, thì lộ rõ vẻ ngại ngùng.

“Tuyết Thu này, anh thấy phía đằng kia vẫn còn chỗ trống mà, hay là chúng ta chuyển sang bên đó đi?” Anh ấy lắp bắp, “Hình như đồng chí Tô đi cùng anh Thẩm, mình ngồi đây e là không tiện lắm đâu.”

Nghe vậy, Lý Tuyết Thu không kìm được mà trừng mắt nhìn anh ta. “Muốn đi thì anh cứ đi một mình đi, em thì nhất định phải ngồi đây!”

Thấy cô ta đã tỏ vẻ không vui, Vu Chính Quân đành ngậm tăm, không dám nhắc lại chuyện chuyển chỗ nữa.

Cái dáng vẻ răm rắp phục tùng của anh ta, thật khiến Lý Tuyết Thu cảm thấy chán ngắt không thôi.

Nếu không phải biết kiếp trước anh ta là phú hộ tiếng tăm lẫy lừng, cô ta đã chẳng thèm kiên nhẫn ứng phó một kẻ tầm thường như thế này. Ngoài mấy bắp thịt cuồn cuộn trên người ra, anh ta chẳng có chút thú vị nào cả.

“Không đáng ngại.” Tô Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp một tiếng, dù trong lòng cô vẫn không hiểu nổi vì sao Lý Tuyết Thu lại cố chấp ngồi vào chỗ này.

Cô khẽ ngước mắt, cẩn thận đánh giá Lý Tuyết Thu đang ngồi đối diện. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy cô ta thật sự đã khác xưa rất nhiều.

Không rõ là khác ở điểm nào, chỉ biết đường nét khuôn mặt trông thanh tú hơn hẳn. Cứ như thể đã từng được "dao kéo" qua vậy.

Nhưng "dao kéo" vốn chỉ xuất hiện ở những thời đại tân tiến sau này, làm sao cô ta có thể làm được chứ?

Lý Tuyết Thu bị Tô Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm nhưng không hề khó chịu. Cô ta chỉ cho rằng đối phương đang ghen tị với nhan sắc rạng rỡ của mình mà thôi.

Cô ta đưa tay vuốt vuốt lọn tóc xoăn nhẹ, để lộ chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh chói mắt trên cổ, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vẻ đắc ý.

Dù là người thành phố thì đã sao chứ? Cái thứ xa xỉ này, cô ta đã bao giờ nhìn thấy tận mắt chưa?

Trước màn khoe khoang trắng trợn của cô ta, lòng Tô Nhiễm Nhiễm chẳng hề gợn sóng chút nào. Dù vậy, khóe mắt cô vẫn khéo léo ánh lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, đúng như điều Lý Tuyết Thu mong muốn.

“Đồng chí Lý này, chiếc vòng cổ của đồng chí mua ở đâu mà đẹp quá chừng. Cái này có cần phiếu để mua không ạ?”

Gà Mái Leo Núi

Nghe những lời đó, Lý Tuyết Thu càng cười đắc ý hơn, ánh mắt châm chọc sáng quắc, cô ta không chút che giấu sự kiêu ngạo mà nói: “Có những thứ, không phải cứ có phiếu là mua được đâu.”

Kiếp trước, những món đồ của giới thượng lưu chẳng phải đều là đặt làm riêng hay sao? Kẻ bình thường dù có tiền cũng khó lòng chạm tới. Giờ đây, cô ta đang sở hữu những thứ mà cả đời những người ở đây chưa từng được thấy, vậy sao lại không thể đắc ý cho được?