Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 154: Mấy Ngày Nữa Cô Về Quê Đi



Chủ yếu là Vương Xuân Muội như người mất hồn, gặp ai cũng than vãn, kể lể nỗi khổ tâm.

Phàm là đàn bà thì ai chẳng thích hóng chuyện, Vương Xuân Muội vốn không chịu hé răng, bọn họ đều tò mò đến đứng ngồi không yên.

Hiện giờ cô ta chủ động kể hết mọi chuyện dưới quê, họ có lý do gì mà không nghe cho bằng hết?

Nghe mọi chuyện xong, cuối cùng mọi người cũng vỡ lẽ vì sao Trương Tín Vinh lại cáu kỉnh, lạnh nhạt với Vương Xuân Muội đến thế.

Hóa ra là lúc trước anh ta đã có người trong lòng chứ không phải là cô ta, nào ngờ đâu, trong một lần về quê thăm thân, anh lại tình cờ cứu Vương Xuân Muội khỏi đuối nước, rồi sau đó bất đắc dĩ phải cưới cô ta về làm vợ.

Vốn dĩ anh ta đã có người trong lòng, kết quả lại trời xui đất khiến mà cưới Vương Xuân Muội, bảo sao anh ta không oán hận cho được?

Mà Vương Xuân Muội là cô gái nông thôn chất phác, bị người ta ôm ấp như thế thì còn mặt mũi nào mà nhìn đời, còn trinh tiết gì mà giữ? Không gả cho Trương Tín Vinh thì cô ta biết nương tựa vào đâu mà sống?

Một đôi trai gái vốn xa lạ, cứ thế mà thành vợ thành chồng.

Có lẽ là hiểu rõ nỗi lòng u uất của người đàn ông, kết hôn nhiều năm như vậy, cho dù Trương Tín Vinh vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, Vương Xuân Muội vẫn cứ cần cù chăm sóc, lo toan mọi việc trong ngoài nhà cửa, không một lời than vãn.

Nhưng nào ngờ, mẹ chồng lại là một người tai quái, hở một tí là đánh chửi, thậm chí không cho cô ta ăn cơm.

Thấy không thể chịu đựng nổi nữa, hai mẹ con cô ta bất đắc dĩ mới phải lén lút trốn đến hải đảo này.

Nào ngờ chưa ở yên được bao lâu, Trương Tín Vinh đã đòi đuổi mẹ con cô ta về quê?

Nỗi khổ của Vương Xuân Muội, ai thấu cho được!

Kể lể xong vẫn chưa thôi, cô ta còn muốn níu kéo mọi người để nhờ khuyên bảo Trương Tín Vinh đổi ý.

Trong khi đó, Tô Nhiễm Nhiễm vừa vất vả chờ đợi kết quả mô phỏng dữ liệu trên máy tính xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài tìm Thẩm Hạ thì lại bị Vương Xuân Muội níu kéo lại.

“Chị dâu à, không phải tôi không muốn ra tay giúp chị, nhưng thật sự bây giờ tôi có việc khẩn lắm, hay là chị tìm người khác giúp trước được không?”

Lúc này trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm đang nóng như lửa đốt, chỉ ước gì được tức tốc bay tới quân doanh, đâu còn thời gian đâu mà bận tâm tới mấy chuyện lặt vặt này?

Kết quả mô phỏng dữ liệu trên máy tính cho thấy, trận bão lần này phải là cấp 18!

Đây đâu phải là thời đại nhà cao tầng bê tông cốt thép mọc lên như nấm, mà là thời kỳ mà khắp các làng quê vẫn còn là nhà tranh vách đất, nghèo khổ trăm bề.

Cô thật sự không dám hình dung, khi cơn gió bão này tràn qua, trên đảo rồi sẽ còn lại những gì?

Thảo nào trong ký ức kiếp trước, đây được nhắc đến là một trận bão mang tính chất tai ương hủy diệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Số người thiệt mạng cũng không hề ít chút nào!

Gà Mái Leo Núi

Hiện giờ bão gió sắp sửa ập đến, nếu không nhanh chóng chuẩn bị vật tư, đưa mọi người tới khu vực an toàn, thì hậu quả thật khó lường!

Nhưng lúc này Vương Xuân Muội làm sao còn nghe lọt tai lời khuyên của cô nữa?

Hai tay Vương Xuân Muội nắm chặt lấy cánh tay Tô Nhiễm Nhiễm, cô nói gì cũng không chịu buông ra.

“Tôi biết chồng cô là phó đoàn trưởng, có tiếng nói, có thể quản được Trương Tín Vinh, cầu xin chị giúp tôi với, làm ơn đi mà! Tôi không thể bị đuổi về quê đâu!”

Không thể giằng tay ra được, Tô Nhiễm Nhiễm đành phải cố gắng kìm nén sự sốt ruột mà nói với cô ta:

“Chuyện này chồng tôi không thể can thiệp được đâu, cô đi tìm đồng chí chỉ đạo viên hay là chính ủy Vương thì hơn.”

Nhưng Vương Xuân Muội nhất định không tin lời cô nói, mọi người đều bảo chồng cô là phó đoàn trưởng chức vụ cao, sao lại không quản được cái thằng Trương Tín Vinh kia chứ?

Chẳng phải chỉ là chuyện nhấc miệng nói một câu thôi sao?

“Tôi không quen biết cái ông chỉ đạo nào đó, chính ủy nào đó, tôi chỉ quen cô thôi, cô giúp tôi đi mà!”

Nghe thấy những lời này, Tô Nhiễm Nhiễm vốn đã đủ sốt ruột lắm rồi, chút kiên nhẫn còn sót lại trong cô cũng bay biến sạch sành sanh!

“Không biết thì cô tự đi tìm người mà hỏi đi, làm ơn buông tay tôi ra! Hiện giờ tôi có việc trọng đại cần phải lo!”

Nhưng Vương Xuân Muội vốn là người cố chấp, trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần Thẩm Hạ mở miệng, Trương Tín Vinh chắc chắn sẽ không dám đưa cô ta về quê nữa.

“Cầu xin cô, coi như là thương xót cho tôi đi mà! Nếu về, tôi sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!”

Vừa nói, cô ta vừa định quỳ thụp xuống!

Sắc mặt Tô Nhiễm Nhiễm chợt biến sắc, vội vươn tay giữ chặt lấy cô ta, hét lên một tiếng:

“Cô muốn làm cái gì thế hả?”

Ở cái niên đại này, nếu cô quỳ lạy như thế, bị kẻ xấu bụng nhìn thấy thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy!

Chẳng qua Vương Xuân Muội giống như người tuyệt vọng vất vả lắm mới nắm được cọng rơm cứu mạng, mặc kệ sắc mặt Tô Nhiễm Nhiễm trở nên khó coi đến mấy, cô ta vẫn không chịu buông tay, miệng còn không ngừng lẩm bẩm cầu xin.

“Tôi đã làm gì sai chứ? Chẳng lẽ tôi đối đãi với anh ấy không chu đáo? Mỗi ngày tôi thức khuya dậy sớm làm việc nhà, trong ngoài lo toan tề chỉnh, chỉ sợ anh ấy ở bên ngoài không yên lòng. Vậy mà anh ấy không giúp tôi, còn muốn đuổi tôi về quê!”

Bình thường, Tô Nhiễm Nhiễm có lẽ còn chạnh lòng đôi chút trước những lời than vãn ấy, nhưng hiện giờ đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cô còn tâm trí đâu mà bận tâm nhiều như vậy?