Tô Nhiễm Nhiễm đáp lời, rồi tiếp tục tắm rửa, chẳng hề hay biết tiếng nước chảy ào ào trong căn nhà chỉ có hai người lại tạo nên một không khí mờ ám đến vậy.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mơ hồ trong không khí, yết hầu Thẩm Hạ bất giác khẽ động.
Dừng lại một lát, anh mới quay người ra cửa.
Thế nhưng, trước khi đi, anh thuận tay khép chặt cánh cửa lại.
Khu quân doanh không xa khu đại viện gia đình là mấy. Thẩm Hạ sải bước chân dài, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Vừa vào quân doanh, Thẩm Hạ liền đi thẳng tới căng tin.
Dù bước chân anh vội vã, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò dõi theo.
Chưa kịp vào căng tin, anh đã gặp Tham mưu trưởng Nghiêm Dật Hưng.
Vừa thấy anh, Nghiêm Dật Hưng liền nở nụ cười chế nhạo.
"Này lão Thẩm, nghe lão Tào bảo cậu cưới được cô tiên giáng trần à? Chẳng trách cậu chưa về đã gọi điện nhờ tôi cho người đi đón."
Nói đến vợ Thẩm Hạ, ai nấy đều vô cùng tò mò.
Gà Mái Leo Núi
Đơn giản là anh đã kết hôn hơn một năm trời, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy mặt mũi cô ấy ra sao, thậm chí đến một bức ảnh cũng không có.
Đám người ấy thậm chí còn chẳng thể moi được một lời nào từ miệng anh.
Con người vốn dĩ là thế, càng những gì thần bí, càng khiến người ta tò mò đến chết.
Bây giờ, một nhân vật vốn chỉ tồn tại trong lời đồn đại nay lại xuất hiện, hỏi sao không khiến mọi người tò mò cho được?
Đối với sự tò mò của Nghiêm Dật Hưng, Thẩm Hạ chỉ cười chứ không nói gì thêm.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng tràn ngập ý cười của anh, Nghiêm Dật Hưng lại không khỏi ngỡ ngàng.
"Xem ra, những lời lão Tào nói không phải là không có căn cứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Hạ là ai chứ? Trong quân đội, có ai mà không biết anh? Anh chính là Diêm Vương sống, ít nói, lại chẳng mấy khi cười, lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ấy đã từng cười bao giờ đâu?
Huống hồ, nụ cười lại còn dịu dàng đến thế.
Điều này càng khiến Nghiêm Dật Hưng thêm tò mò về cô vợ của anh.
"Khi nào thì chúng tôi được diện kiến em dâu một lần đây?"
"Ngày nghỉ chúng tôi sẽ mời khách, đến lúc đó anh nhớ ghé qua dùng bữa."
Chẳng hề đề cập đến chuyện anh ta sẽ dẫn vợ mình tới cùng.
Nghiêm Dật Hưng không khỏi bật cười khổ sở.
Nhưng anh ta cũng chẳng chủ động nhắc đến chuyện muốn dẫn vợ mình qua, dù sao vợ anh ta đã gây chuyện không hay trong mấy lần gặp mặt trước. Thẩm Hạ vốn là người bao che vợ, hẳn là không muốn để vợ mình phải chịu thêm chút ấm ức nào. Nghiêm Dật Hưng lại càng khó mở lời, thân là cán bộ làm công tác tư tưởng mà đến chuyện gia đình còn chẳng quản nổi vợ, nói ra thật sự quá xấu hổ.
Thẩm Hạ cũng không nán lại, lập tức đi vào căng tin. Nhưng anh vừa đi vào, lại thu hút ánh mắt tò mò, xen lẫn vẻ ngưỡng mộ của bao người. Hôm nay trong đám lính tráng đều truyền tai nhau, vợ của phó đoàn trưởng Thẩm tới tùy quân, trông như tiên nữ giáng trần.
Làn da trắng nõn, tóc vừa đen vừa dài, gương mặt càng đẹp tới mức không có điểm nào soi mói. Ngay cả gã lính tráng cục mịch Dương Học Quân cũng chẳng nghĩ ra lời nào để hình dung, cứ ấp úng mãi rồi thốt lên: “Trông y hệt như tiên nữ giáng trần.”
Tiên nữ giáng trần cơ à, rốt cuộc thì trông cô ấy sẽ như thế nào đây?
Đám người vốn còn đang suy đoán lời Dương Học Quân nói là thật hay giả, kết quả Ngô Định Quốc sau khi giúp khiêng đồ đạc về nhà phó đoàn trưởng trở về, cả người cứ như mất hồn mất vía. Lúc này ai nấy đều tò mò đến c.h.ế.t đi được.
Rốt cuộc vợ phó đoàn trưởng trông như thế nào? Lúc này mới khiến những người từng được diện kiến cô ấy không khỏi kinh ngạc, trầm trồ thán phục không ngừng.
Nhưng bọn họ chỉ có thể suy nghĩ một lát, căn bản không có cơ hội nhìn thấy người chị dâu tựa tiên giáng trần trong lời đồn. Trừ phi cô tới quân doanh.
Nhưng người ta còn có thể tò mò tìm đến quân doanh để ngắm nghía đám đàn ông thô kệch như bọn họ sao chứ? Chẳng phải bọn họ tự hạ thấp mình, nhưng mà nói thật, toàn bộ quân doanh này e rằng chẳng có ai có khí chất đoan chính, lịch thiệp hơn phó đoàn trưởng Thẩm đâu. Không thấy mấy cô gái ở đoàn công văn, hễ nhìn thấy phó đoàn trưởng là cứ đứng trân trân, chẳng đi nổi đấy sao?
Thế nhưng những suy nghĩ này bọn họ chỉ dám lén lút nhen nhóm trong đầu, ngoài đời thì tuyệt nhiên không ai dám nhìn ngó bừa bãi đâu. Phải biết rằng danh hiệu “Thẩm Diêm La” không phải là hư danh đâu.
Thẩm Hạ chẳng bận tâm đến những ánh mắt soi mói trong căng tin, vội vàng lấy hai suất cơm, rồi xách ra khỏi căng tin. Dáng vẻ anh sải bước vội vã, muốn nói không phải đang hấp tấp về nhà gặp vợ thì e rằng chẳng ai trong số họ tin nổi.
Thẩm Hạ quả thực không yên lòng về Tô Nhiễm Nhiễm. Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên cô theo chồng ra đảo, sợ cô chưa quen với nếp sống nơi đây, anh cũng chẳng muốn phí hoài thêm thời gian ở bên ngoài.