Ngay cả lúc này đang là ban ngày ban mặt, anh ta cũng cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, người vô cùng mệt mỏi.
“Kỳ Việt à! Tôi lừa cậu khi nào chứ! Tôi thật sự không nói dối, thật sự có ma!!”
Nỗi sợ hãi dồn nén trong khoảng thời gian này khiến cảm xúc của anh Cường hơi mất kiểm soát, giọng nói của anh ta đột nhiên lớn hơn, Cố Kỳ Việt vội vàng huých cùi chỏ vào bụng anh Cường, dùng cơn đau để ép anh Cường lấy lại lý trí mới khiến anh ta ngừng nói.
Có điều sau khi bình tĩnh lại một chút, anh Cường đưa tay xoa bụng đang đau, anh ta lại khẳng định chắc chắn: “Thật đó, núi Ly Uyên chắc chắn có ma, nếu không thì không thể khiến cho những người đó có những biểu hiện kỳ lạ như vậy!”
Thấy cuối cùng anh Cường cũng bình tĩnh lại, Cố Kỳ Việt kéo anh ta vào sân sau, sau đó tùy tiện tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, lúc này mới tò mò hỏi rõ ngọn ngành: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại từ đầu đến cuối rõ ràng cho tôi nghe xem nào.”
Mặc dù biết anh Cường thật sự chưa bao giờ lừa anh, nhưng chuyện ma quỷ này quá hoang đường.
Nếu là những người lớn tuổi mê tín cả đời thì tin chuyện này cũng bình thường, nhưng những người trẻ tuổi như bọn họ lớn lên trong môi trường cách mạng, chỉ tin vào khoa học!
“Là như vậy, lần trước cậu đến, chẳng phải tôi có nhắc đến chuyện đi núi Ly Uyên tìm kho báu sao? Lúc đó cậu còn khuyên tôi đừng phí công, tôi suy nghĩ một chút thấy đúng là như vậy, thời gian đi tìm kho báu đó thà đến chợ đen đi dạo vài vòng còn kiếm được nhiều hơn, vì thế nên tôi đã từ bỏ ý định đó, nhưng người khác lại không nghĩ như tôi vậy!”
Anh Cường nói chuyện hơi dài dòng, Cố Kỳ Việt không ngắt lời, cứ để anh ta nói tiếp.
Mà khi nhắc đến người khác, cảm xúc của anh Cường lại trở nên kích động, hai tay anh ta đặt trước mặt nắm chặt vào nhau, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, lại mở miệng nói: “Tam Mao Tử và Đại Đầu đi theo tôi chính là những kẻ không tin tà, bọn họ cố ý xin tôi nghỉ phép mấy ngày, nói là muốn đến núi Ly Uyên xem thử, tôi khuyên hết lời rồi mà vẫn không khuyên được, đành để bọn họ đi... Kết quả, chưa đến hai ngày, bọn họ đã trở về nhưng giống như biến thành người khác vậy!”
“Không nói đến việc bọn họ thường xuyên dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm tôi, ngay cả hành vi cũng trở nên kỳ lạ, nhưng nhìn dáng vẻ và thói quen thì lại giống hệt như bình thường, tôi nghi ngờ bọn họ bị ma c.h.ế.t oan ở núi Ly Uyên nhập vào rồi!”
Nói đến đây, giọng nói của anh Cường trở nên run rẩy, rõ ràng là một người cao một mét bảy mấy nhưng giờ lại run lẩy bẩy như gà con.
Cố Kỳ Việt ngược lại càng nghe càng thấy hứng thú, bèn hỏi thẳng: “Hành vi trở nên kỳ lạ?”
“Đúng vậy, bình thường bọn họ lười muốn chết, bây giờ lại siêng năng kinh khủng, mấy ngày nay thường xuyên chạy lung tung khắp nơi, hơn nửa đêm không ngủ, còn ngồi xổm trên tường nhà tôi, nếu không phải đêm đó tôi dậy đi tiểu thì đã bị hai đứa nó lẻn vào nhà rồi, tôi sợ muốn chết!”
DTV
Việc đám đàn em chạy lung tung khắp nơi thật ra anh Cường cũng không để ý lắm, dù sao ai cũng có lúc ở nhà chán, ra ngoài đi dạo cũng là chuyện bình thường...
Có điều đêm hôm khuya khoắt lại ngồi xổm trên tường nhà anh ta thì không bình thường chút nào!
Đặc biệt là ánh mắt trở nên hung dữ trong đêm tối kia, nhìn cứ như hung thủ g.i.ế.c người vậy. Đêm hôm đó anh ta sợ đến mức suýt tè ra quần. Có điều chuyện này thì không cần phải nói ra nữa, kẻo lại bị chê cười.