Bởi vậy không mất quá lâu, anh Cường đã nghĩ thông suốt, lập tức thành khẩn nói: “Cậu nói đúng, cái thân già này của tôi vẫn là đừng đi, lỡ như ngã hay va phải đâu đó lại càng không đáng.”
“Nếu anh Cường rảnh rỗi không có việc gì làm thì giúp tôi đi tìm phiếu Hoa Kiều đi, bên này tôi đang rất gấp, tôi vẫn chưa tặng cho Triều Triều đồ trang điểm, thật sự là ngốc quá mà, vậy mà không biết thứ phụ nữ thích là gì.”
“...”
“Đúng rồi, anh Cường, anh không biết đâu, Triều Triều nhà chúng tôi ngoài viết bài gửi báo ra, cô ấy còn biết tiếng Anh, trước đó không lâu cô ấy vừa giúp xưởng sắt thép chiêu đãi khách nước ngoài, chính phủ bên kia lại gửi tới bản gốc tiếng Anh cần phiên dịch, haiz, vợ quá giỏi cũng hơi phiền não, nhỡ đâu người khác nói tôi không xứng...”
Anh Cường im lặng nắm chặt đũa, không ngờ tới cuối cùng vẫn không phòng bị được!
...
Cuối cùng, Cố Kỳ Việt lại bị anh Cường vừa đuổi vừa đẩy ra khỏi sân, đồng thời nói gần đây đừng tới nữa, sau khi tìm được đồ thì sẽ phái người đưa qua.
Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhún vai, thiếu mất một người nghe chuyện hay rồi, nhưng không sao, anh còn có thể tán gẫu với người khác...
Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt bước chân nhẹ nhàng đi về phía nhà họ Lữ, cảm thấy chú Lữ chắc chắn có thể hiểu tâm trạng của anh.
“Chú Lữ, Triều Triều nói tiếng Anh lưu loát lại dễ nghe, lúc ấy cháu nghe đến ngây người, cảm thấy cả người cô ấy đều đang tỏa sáng, thật sự là vô cùng xinh đẹp!”
“Người phụ nữ nước ngoài kia thật là phiền phức, tuy cháu nghe không hiểu tiếng Anh nhưng luôn cảm thấy cô ta đang nói xấu cháu với Triều Triều, lát nữa chú chọn cho cháu mấy quyển sách tiếng Anh nhập môn, cháu muốn tự học!”
“Có điều Triều Triều vẫn luôn thích cháu như trước, cháu cũng thích cô ấy, hai chúng cháu chính là một đôi trời sinh...”
Lúc đầu khi chú Lữ nghe thấy Thẩm Triều Triều thành công giải quyết vấn đề khó khăn thì vẫn còn vui vẻ, nhưng đợi đến khi Cố Kỳ Việt càng nói càng nhiều lại nói không hết, trong lòng ông ấy lập tức cảm thấy không ổn.
Đến khi Cố Kỳ Việt thao thao bất tuyệt nói gần một tiếng đồng hồ, không nói gì đến chuyện chính sự mà là những biến đổi cảm xúc như tâm sự của chàng trai trẻ, cuối cùng chú Lữ không thể nhịn được nữa, cầm cây chổi lớn đuổi anh ra ngoài để Cố Kỳ Việt đi gây họa cho người khác, đừng đến đầu độc lỗ tai của ông ấy nữa.
Liên tiếp bị người ta đuổi, Cố Kỳ Việt bĩu môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhưng tâm trạng lại không vì vậy mà trở nên tồi tệ, ngược lại vẫn vui vẻ hớn hở.
Anh đi trên đường cái, nhìn dòng người qua lại, rồi lại ngẩng đầu nhìn cây lớn và bầu trời, cảm thấy tất cả dường như đều tươi mới đáng yêu.
Có thể phát triển thêm một bước với Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt kích động vô cùng.
DTV
Sau khi mua một vài món ăn vặt, Cố Kỳ Việt vui vẻ trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Triều Triều đang cầm bình tưới nước, chuẩn bị tưới nước cho hoa ở sân sau, anh vội vàng bước nhanh tới nhận lấy bình tưới.
Giọng anh ấm áp: “Cùng đi đi.”
Thẩm Triều Triều đỏ mặt, hơi ngại ngùng không dám nhìn thẳng, chỉ gật đầu đồng ý.
Mà Cố Kỳ Việt lại rất tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Triều Triều trong lòng bàn tay, sau đó hai người thong thả bước về phía sân sau, trên đường đi, Cố Kỳ Việt kể chuyện anh Cường muốn lên núi đào kho báu.
Nghe xong Thẩm Triều Triều kinh ngạc không thôi, trước đó cô cũng đã từng nghe ba mẹ nói về núi Ly Uyên. Phải nói người sống lâu ở thành phố Giang Lâm không ai là không biết.