Anh đâu còn dáng vẻ lười biếng trước kia nữa, thái độ chăm chỉ này khiến người ta kinh ngạc, không biết có phải anh bị đánh tráo rồi không?
Trong lúc Cố Hằng đang nghĩ thầm, Thẩm Triều Triều xoay người rời đi lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã gả vào nhà họ Cố một thời gian dài rồi nhưng cô vẫn luôn sợ hãi trước mặt quản đốc Cố.
Giống như chuột thấy mèo vậy.
Có lẽ là do ấn tượng không tốt đẹp trong lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng, biết mục đích ban đầu khi cô gả vào nhà họ Cố chỉ là lợi dụng quyền thế để áp chế kẻ xấu, hoặc là do sự đối lập giữa mẹ Diệp và bà Vương thân thiện, từ ái với quản đốc Cố nghiêm khắc, lạnh lùng, nhìn là biết không dễ gần.
Đợi đến khi ngồi ở yên sau xe đạp, Thẩm Triều Triều đưa tay nắm lấy áo khoác của Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen chớp chớp, đột nhiên cô nói: “Cố Kỳ Việt, em chia cho anh một nửa tiền công, hôm nay có anh đi cùng, em can đảm hơn rất nhiều, cho nên đây là thành quả mà chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Nghe thấy lời này, Cố Kỳ Việt đang đạp xe mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, sau đó anh không từ chối: “Được!”
Đối với lời an ủi ngốc nghếch của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vui vẻ nhận lấy, đồng thời trong lòng nghĩ đến việc bản thân đã lơi lỏng một thời gian rồi, ngày mai anh sẽ đến chỗ anh Cường một chuyến, nhận vài đơn hàng kiếm chút tiền!
DTV
Đến lúc đó anh sẽ mang về nhà đưa hết cho Thẩm Triều Triều!
Đàn ông chân chính có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bất kể lúc nào anh cũng sẽ không để Thẩm Triều Triều phải sống khổ sở... Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt đạp xe càng thêm hăng hái, nụ cười trên mặt vẫn luôn thường trực.
Cảm nhận được niềm vui từ Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười lấp lánh, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Màu xanh da trời và màu trắng đan xen. Là màu sắc khiến lòng người thư thái. Và trước khi về nhà, Cố Kỳ Việt không quên việc chính, anh lái xe rẽ vào trụ sở chính phủ thành phố, lấy tài liệu cần phiên dịch.
Đối với yêu cầu của thị trưởng Lý Nam là muốn gặp riêng Thẩm Triều Triều, một mình Cố Kỳ Việt vào văn phòng đã từ chối, nói rằng bây giờ nên tranh thủ từng giây từng phút để dịch tài liệu, đừng làm mấy thứ chủ nghĩa hình thức này.
Chi bằng đưa tiền công trước đi, tiền thật mới khiến người ta phấn chấn.
Những lời này khiến Lý Nam cạn lời, ông ấy phẩy tay, ra hiệu anh đi nhanh lên, sau đó thấy Cố Kỳ Việt không chút lưu luyến xoay người rời đi, Lý Nam giơ tay chỉ vào bóng lưng anh, cười mắng thằng nhóc thối.
Ông ấy cũng có phải là người xấu gì đâu, Cố Kỳ Việt cần gì phải giấu vợ kỹ thế chứ!
Thôi, chỉ cần có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề phiên dịch tài liệu là được, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc.
Ông ấy không biết chứng sợ giao tiếp của Thẩm Triều Triều, biết Thẩm Triều Triều biết tiếng Anh thì lập tức phái người đi điều tra lý lịch của cô, sau khi không phát hiện vấn đề gì, ông ấy đã quyết định thu nhận nhân tài này.
Lần phiên dịch tài liệu này coi như là một khởi đầu tốt, tiếp theo sẽ còn có cơ hội tiếp xúc.
Bên này Thị trưởng Lý Nam đang tính toán rất tốt thì Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã về đến nhà, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của hai đồng chí nữ Diệp Phương và Vương Thải Hà, hai người bị kéo thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống.