Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 238







Tôn Hiểu Nguyệt gật đầu: “Cũng coi như quen thuộc. Từ nhỏ em và cô ấy bị bế nhầm, hơn một năm trước, bố mẹ em mới đón em về, trước đó em sống ở quê, chịu không ít khổ cực.”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Cô ấy thì khác, được bố mẹ em cưng chiều từ nhỏ. Anh cũng biết đấy, con cái trong đại viện tính cách đều có chút kiêu ngạo. Bây giờ cô ấy đã gả vào nhà họ Chu, tính cách cũng… Thôi, em cũng hiểu cô ấy cố gắng như vậy là có lý do, dù sao nếu muốn được nhà chồng công nhận, cô ấy phải thể hiện chút bản lĩnh.”



Trình Phong nghe nãy giờ vẫn chưa nắm được trọng điểm, nhưng nghĩ đến thân phận của Tôn Hiểu Nguyệt, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm chân thành: “Tôn đồng học, nếu có chỗ nào không hiểu, anh giúp em.”



Tôn Hiểu Nguyệt lập tức tỏ ra khiêm tốn hỏi han, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.







Hai ngày đầu Chu Tây Dã không có nhà, Khương Tri Tri có chút không quen. Buổi tối đi ngủ, cô cảm thấy giường trống trải vô cùng, trước đây chỉ cần xoay người một cái là có thể rúc vào lòng Chu Tây Dã, bây giờ xoay người, chỉ cảm nhận được một khoảng lạnh lẽo.



Không ngủ được, cô dứt khoát dậy học bài. Đêm khuya yên tĩnh, đầu óc dường như cũng tỉnh táo hơn.



Nửa đêm, Phương Hoa thức dậy, thấy đèn dưới lầu vẫn sáng, nhìn đồng hồ, đoán chừng Khương Tri Tri vẫn đang học.



Sáng hôm sau, bữa sáng Phương Hoa chuẩn bị hẳn hai quả trứng cho Khương Tri Tri, sợ cô không đủ dinh dưỡng.



Còn khuyên cô nên nghỉ ngơi sớm, không cần quá vất vả, học vừa đủ là được.



Cuối tuần, Chu Tiểu Xuyên xuất viện. Tay cậu ta đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn vài nốt phát ban lấm tấm, không có dấu hiệu lan rộng.



Mỗi ngày ở bệnh viện cũng không có phương pháp trị liệu đặc biệt, nên cậu ta về nhà dưỡng bệnh luôn, vừa tiện uống thuốc, vừa không phải đi đi lại lại.



Về đến nhà, Chu Tiểu Xuyên ngoan hơn hẳn, thấy Khương Tri Tri tuy không nói chuyện nhưng cũng không tỏ thái độ đối địch. Chủ yếu là trước khi đi, Chu Tây Dã đã “cảnh cáo” cậu ta, nếu ở nhà dám gây khó dễ cho Khương Tri Tri, lúc về nhất định sẽ không tha.



Chu Tiểu Xuyên cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác như từ sau khi Chu Tây Dã cưới vợ, thái độ với cậu ta càng lúc càng lạnh nhạt.



Còn một chuyện nữa làm cậu ta khó chấp nhận—cậu ta thật lòng coi Vương Tiểu Lục là bạn, không ngờ Vương Tiểu Lục lại tham gia tổ chức đánh bạc.



Thậm chí chất độc trên tay cậu ta, rất có thể cũng do Vương Tiểu Lục tiếp tay. Điều này khiến cậu ta vô cùng hụt hẫng.



Thế nên, về nhà cậu ta chỉ ăn xong rồi lên lầu nằm dài, cả người uể oải, chán chường.



Ngược lại, Khương Tri Tri mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, khỏe khoắn hoạt bát, hai người như hai thái cực đối lập.



Điều này khiến Phương Hoa vô thức thiên vị Khương Tri Tri, ngày nào cũng nghĩ cách tận dụng số tiền sinh hoạt ít ỏi để chuẩn bị cho cô những món ăn bổ dưỡng hơn.







Chủ nhật được nghỉ một ngày, nhưng Chu Tây Dã vẫn chưa về.



Sau khi ăn sáng, Khương Tri Tri giúp Phương Hoa dọn dẹp nhà cửa, rồi lấy mấy cân gạo từ nhà mang đến tìm Kim Hoài Anh.



Hôm nay Kim Hoài Anh hiếm khi về sớm, thấy Khương Tri Tri đến cũng không ngạc nhiên: “Học thuộc được bao nhiêu rồi?”



Khương Tri Tri giơ tay ra hiệu: “Hai mươi trang. Vì mới tiếp xúc, nội dung còn xa lạ nên học hơi chậm.”



Kim Hoài Anh khá bất ngờ, hai mươi trang đã là không ít. Dù sao bây giờ thanh niên bị ảnh hưởng bởi môi trường, thường nóng vội, ít ai chịu tĩnh tâm học hành.



Sau đó, ông kiểm tra nội dung sách, Khương Tri Tri đều trả lời trôi chảy.



Kim Hoài Anh hài lòng gật đầu, thái độ cũng trở nên hòa nhã hơn: “Vào nhà ngồi đi.”



Ông lấy từ trong tủ ra một gói ngân châm, ra hiệu cho Khương Tri Tri đặt tay lên bàn: “Hồi nhỏ con có từng ngã xuống nước không?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Tri Tri thoáng ngẩn người. Trong ký ức của chủ cũ không có chuyện này, nhưng ở thế giới của cô thì cô lại từng rơi xuống nước.



Cô lắc đầu: “Con không nhớ nữa.”



Kim Hoài Anh ngồi xuống đối diện cô, đặt tay lên mạch cổ tay cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Hồi nhỏ con từng rơi xuống nước vào mùa đông, cơ thể đã chịu tổn thương, con không biết sao?”



Khương Tri Tri lắc đầu: “Con không nhớ, có lẽ lúc đó còn quá nhỏ?”



Ở thế giới trước đây của cô, năm chín tuổi cô từng rơi xuống hố băng, sau khi được cứu lên không lâu thì được bố mẹ nuôi nhận nuôi.



Chẳng lẽ nguyên chủnày cũng từng trải qua chuyện giống cô?



Kim Hoài Anh không hỏi thêm, mở bọc vải, lấy ra một cây ngân châm: “Cơ thể con khi đó bị nhiễm lạnh, sau này sẽ khó thụ thai.”



Khương Tri Tri lúc này mới hiểu ra vì sao khi cô và Chu Tây Dã đến, Kim Hoài Anh lại hỏi họ có muốn có con hay không.



Nghe xong, cô cũng không quá đau lòng: “Thầy, thầy định châm cứu cho con sao?”



Kim Hoài Anh cũng không phủ nhận: “Trước tiên châm ở tay và cẳng tay, con chú ý một chút. Đừng coi thường cây ngân châm nhỏ này, nó có thể cứu người, cũng có thể đoạt mạng.”



Khương Tri Tri lập tức cảm thấy kính sợ, cô biết Kim Hoài Anh đang lấy cơ thể cô để làm mẫu, bắt đầu dạy cô kiến thức thực sự.



Vì biết Khương Tri Tri chưa có nền tảng, ông lấy bút đánh dấu huyệt vị trên tay cô, sau đó bắt đầu châm, đồng thời nhẹ nhàng xoay kim.



Khương Tri Tri cảm thấy chỗ bị châm có cảm giác tê tê, hơi căng tức.



Cô tò mò hỏi: “Thầy ơi, về nhà con luyện tập thế nào?”



Kim Hoài Anh suy nghĩ một chút: “Trước tiên thử trên bọc bông, sau đó thử trên thịt gà. Nếu con dám, có thể thử trên tay và chân của mình, nhớ kỹ huyệt vị.”



Khương Tri Tri cảm thấy mình có thể làm được, chẳng phải chỉ là tự châm kim lên người sao.



Cô dám làm! Khi nào thành thạo, cô có thể đi tìm Lý Tư Mân.



Mười lăm phút sau, Kim Hoài Anh rút kim ra, Khương Tri Tri lập tức cảm thấy cả cánh tay nhẹ hẳn, cơ thể cũng thư thái hơn nhiều.



Trước khi rời đi, Kim Hoài Anh đưa cho cô một bản vẽ tay về huyệt vị cùng một gói ngân châm, dặn dò cách khử trùng và sử dụng.



Ông có thể nhận ra cô gái này có chút thiên phú, quan trọng nhất là chịu khó và có lòng kiên trì.



Sau khi Khương Tri Tri đi, Kim Hoài Anh mới phát hiện bên bếp lò có một túi gạo, không cần đoán cũng biết là cô lén để lại.







Trong cặp sách của Khương Tri Tri có thêm một gói ngân châm, khiến cô phấn khích như một chiến binh được phát súng.



Về đến nhà, cô trốn trong phòng nghiên cứu hết lần này đến lần khác, rồi lén vào bếp ôm một cây cải thảo về phòng, luyện tập trên lá cải.



Sau khi lá cải bị đ.â.m đến mức thủng lỗ chỗ, cô mạnh dạn hơn, bắt đầu châm vào cánh tay mình.



Ban đầu do chưa quen nên hơi đau, nhưng làm nhiều lần, cô dần dứt khoát hơn, chỉ là vẫn chưa xác định chính xác huyệt vị.



Buổi tối, khi nấu ăn, Phương Hoa mới phát hiện lá cải thảo chi chít lỗ kim, bà ngạc nhiên: “Sáng nay mang về còn nguyên vẹn, sao lại bị đ.â.m thủng thế này?”



Nếu không phải sáng nay chính tay bà mang vào, bà còn nghi ngờ có người dùng ống tiêm đầu độc nữa.



Khương Tri Tri đang bóc tỏi, nghe mẹ lẩm bẩm, nghĩ một lúc rồi quyết định thú nhận: “Mẹ, con đang học châm cứu nên lấy cải thảo ra luyện tập.”



Phương Hoa lập tức hào hứng: “Châm cứu à? Hay lắm, đúng lúc mẹ cũng cần! Vai mẹ dạo này cứ ê ẩm, sáng dậy giơ tay cũng thấy khó. Ăn xong con thử châm cho mẹ mấy kim đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com