Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 678:



Dương Giai Hòa nắm tay Khương Mật, khẽ thì thầm bên tai cô: "Trăng dưới đáy biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong tim anh."

Khương Mật mím môi đáp lại: “Nguyện em như ánh trăng ngời, đêm đêm cùng anh soi rọi vầng sáng." Lời chưa dứt, cô đã thấy ngón tay giữa bên phải như bị vướng mắc gì đó. Cô giơ tay lên xem.

Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn chưa rõ ràng, cô mơ hồ thấy một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc đang lấp lánh trên ngón tay trắng ngần. Chất ngọc ôn nhuận trong suốt, đẹp đến nao lòng. Là nhẫn! Dương Giai Hòa vòng tay ôm ngang eo cô, khẽ hỏi: “Thích không em?”

Khương Mật đưa tay ôm lấy cổ anh, bĩu môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái "Chụt!", rồi thỏ thẻ: "Thích lắm ạ!"

Vừa được Khương Mật hôn, Dương Giai Hòa làm sao có thể buông tha? Anh ôm cô vòng ra sau gốc liễu, khẽ đẩy cô tựa vào thân cây, rồi triền miên mút lấy môi cô. Rõ ràng đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, thế mà mỗi lần vẫn khiến Khương Mật mặt đỏ tim đập. Chỉ có điều, bây giờ cô đã biết cách hít thở rồi...

Hai người họ lại thủ thỉ thêm một lúc, rồi Dương Giai Hòa đưa cô về tới khu nhà thanh niên trí thức. "Ngủ ngon nhé, vị hôn thê của anh." Khương Mật lại ghé hôn anh một cái nữa, rồi mới chịu đóng cửa phòng.

Cô vui sướng không thôi, tháo chiếc nhẫn ra, cất vào hộp nhân sâm. Bây giờ đâu thể công khai đeo được, chỉ đành lén lút đeo một lát.

Mèo Dịch Truyện

Trở về phòng, sau khi rửa mặt, cô lại trò chuyện với mọi người thêm một lúc, rồi cũng lên giường đi ngủ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Khương Mật lại tiến vào không gian. Giọt Nước Nhỏ vừa thấy cô vào liền trực tiếp nhào lên mặt cô, cho cô một liệu trình thư giãn đặc biệt. Khương Mật cảm nhận rõ ràng đôi gò má mình càng thêm dễ chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọt Nước Nhỏ đã thăng cấp rồi!!!

Khi Giọt Nước Nhỏ rời khỏi mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn líu lo không ngừng: nó đã thăng cấp! Công hiệu của loại "tắm mát" này có thể khiến gương mặt Khương Mật thêm trắng hồng, còn có thể trì hoãn lão hóa, e rằng sau này giữ được nét thanh xuân vĩnh viễn cũng chẳng thành vấn đề.

Khương Mật khẽ sờ hai gò má, quả nhiên trơn mịn như nhung. Cô lại đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đến gần Giọt Nước Nhỏ, để nó làm "tắm mát" cho tay cô thêm một lần nữa.

Khi "tắm mát" đôi tay xong xuôi, cô lại lấy chiếc nhẫn vàng nạm ngọc ra đeo vào. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, khi đeo chiếc nhẫn này lên, lại càng thêm lộng lẫy.

Dương Giai Hòa tìm đâu ra chiếc nhẫn đẹp thế này nhỉ! Giọt Nước Nhỏ nói rằng giờ đây mỗi ngày nó có thể thu được càng nhiều linh thủy, nước trong không gian cũng càng thêm dễ chịu, và không gian đã trực tiếp khuếch đại gấp trăm lần, thăng cấp lên đến một triệu rưỡi mét vuông.

Lấy giếng nước làm trung tâm, không gian mở rộng ra thành hình tròn với bán kính ước chừng bảy trăm mét.

Khương Mật ôm Giọt Nước Nhỏ bước đi phía trước. Phần gần trong không gian là những thảm cỏ xanh mướt, xa hơn một chút có một dòng sông nước trong veo thấy đáy, chỉ tiếc là không có lấy một con cá.

Không có bất kỳ loài động vật nào trong không gian cả. Dòng sông rộng chừng hơn hai mét, một nửa kia nằm ngoài kết giới, và xa hơn nữa còn có núi, nhưng hiện tại chắc chắn không thể đi qua được, phải đợi không gian thăng cấp.

Giọt Nước Nhỏ còn kể, khối hồng ngọc hệ thống của Khương Thư Âm kia không phải thứ tốt lành gì, nó chuyên hút linh hồn người. Giờ đây, nó đã bị Giọt Nước Nhỏ tiêu hóa hơn phân nửa, phần còn lại đang bị trấn áp dưới đáy giếng, để nó từ từ tiêu hóa nốt.

Khương Mật không ngớt lời khen Giọt Nước Nhỏ thật quá lợi hại, vậy mà còn có thể cướp lấy hệ thống từ người khác! Khương Thư Âm đã không còn hệ thống, lại bị kết án mười tám năm, sau này chắc chắn chẳng thể vùng vẫy được nữa. Rồi cô lại hỏi: "Vậy chúng ta có thể có một hệ thống của riêng mình không?" Có thể mua sắm đủ thứ đồ, nghĩ thôi đã thấy hấp dẫn.