Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 574:



Dương Giai Dân sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, cô ấy run rẩy cả người, cắn môi nói: "Xin lỗi, lúc ấy cháu nên nghe lời ngài."

Lão thái thái thở dài: "Thôi, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tôi khi đó là nghĩ, không muốn xen vào chuyện của người khác nữa. Các người sống yên ổn, tôi lại thành kẻ xấu xa."

Lại một người đàn ông khác lên tiếng: "Tôi lúc trước cũng gặp một lần, chỉ là lúc ấy tôi không để tâm. Bây giờ nhớ lại, chắc chắn là Tề Cảnh Văn và Chu Ngọc Lan rồi. Cũng là ở bờ sông sân sau, chính là phía dưới gốc cây liễu kia, có hai người đang hú hí gì đó. Tôi hô một tiếng, sau đó có hai người từ cây liễu phía sau chạy ra, cúc áo của cô gái còn bung cả ra, chỉ là khi đó tôi không nhìn rõ mặt thôi."

Mọi người ai nấy đều sững sờ.

Không ngờ cái loại 'thái giám' ấy cũng không phải là không biết làm gì, chỉ là tùy xem là với ai thôi, với người mình tâm đầu ý hợp, thì việc gì mà chẳng làm được.

Khương Mật cũng rút hai đồng bạc đưa cho ông ta.

Phải, rốt cuộc thì chẳng ai vô tội cả.

Thái Phân tức giận nghiến răng ken két: "Đôi gian phu dâm phụ này quả nhiên cấu kết làm việc xấu!"

Mọi người cũng nghị luận theo: "Con bé nhà họ Chu này đúng là chẳng phải hạng tốt lành gì, quyến rũ chồng của người khác, còn là cái thứ 'thái giám' nữa chứ, không biết có thỏa mãn được nó không đây?”

"Đúng rồi, nhìn bên ngoài thì có vẻ hiền lành thật thà, ai ngờ bên trong lại gian xảo đến thế."

Mọi người đối với người danh tiếng đã bị hoen ố từ trước đến nay là chẳng có lời lẽ nào hay ho.

Dương Giai Dân đã đứng không vững nữa, tại sao cô ấy lại ngu ngốc đến thế? Cô ấy bị một người đàn ông lừa gạt thảm hại, còn cứ ngỡ gã đàn ông này yêu mình thắm thiết. Niềm tin trong lòng cô ấy bắt đầu tan vỡ, cô ấy hoàn toàn suy sụp, trước mắt từng đợt tối sầm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Mật đưa tay nắm chặt lấy tay cô ấy: "Chị hai, đơn thuần lương thiện vốn không phải là cái tội của chị. Đây là cái lỗi của nhà họ Tề, là lỗi của Tề Cảnh Văn và Chu Ngọc Lan.”

Dương Giai Dân quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tề Cảnh Văn đang hùng hổ muốn xông ra ngoài.

Tề Cảnh Văn gân cổ hô: "Các người nói dối, Ngọc Lan của tôi chẳng làm gì cả, cô ấy vô tội! Các người không nên oan uổng một nữ đồng chí trong sạch!"

Dương Giai Dân nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói đanh thép: "Tề Cảnh Văn, anh đúng là kẻ vô lương tâm! Tại sao tôi lại lấy phải hạng người như anh chứ? Tề Cảnh Văn, chúng ta ly hôn đi!"

Tề Cảnh Văn chửi đổng lên về phía cô ấy: "Đồ con hồ ly tinh nhà cô! Tất cả là do cô gây ra chuyện, cô trừng phạt tôi còn chưa hả dạ sao, bây giờ còn muốn kéo cả Ngọc Lan vô tội của tôi vào sao?!"

Thôi Hội Phương nghe xong thì bật cười khẩy, lại giáng cho Tề Cảnh Văn một cái tát trời giáng: "Vô tội ư? Hôm nay, con gái tôi mới là người vô tội nhất! Chu Ngọc Lan ở đâu? Nhà cô ta ở đâu? Để tôi xem rốt cuộc cô ta vô tội tới mức nào!"

Tề Cảnh Văn sững sờ, sau đó trợn mắt quát lên với vẻ hung dữ: "Bà muốn làm gì? Bà mà dám động đến một sợi tóc của Ngọc Lan, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà!"

Mọi người c.h.ế.t đứng.

Khương Mật chép miệng, giọng điệu đầy ẩn ý nhắc nhở: "Biết mày rất quan tâm Chu Ngọc Lan đấy, nhưng không cần phải nói đi nói lại cho cả làng biết hai đứa mày có tư tình với nhau đâu."

Tề Cảnh Văn này đúng là một kẻ tàn nhẫn, có thể đối xử với Dương Giai Dân vô cớ như thế. Nhưng một khi đụng đến Chu Ngọc Lan, lập tức mất hết lý trí.

Tề Cảnh Văn lại trừng mắt nhìn Khương Mật: "Tất cả là do con đàn bà mày châm ngòi, xúi bẩy! Đừng để tao có cơ hội, nếu không, tao..."

Mèo Dịch Truyện

"Tao muốn nhìn xem, mày còn muốn g.i.ế.c ai nữa!" Dương Giai Hòa nhấc chân đạp bay anh ta một cước, khiến Tề Cảnh Văn văng ngược vào tường rồi ngã vật xuống đất, giãy giụa muốn đứng dậy.

Thôi Hội Phương cười lạnh: "Dương Giai Dân, dẫn đường đi! Mẹ xem thử, sau khi mẹ động đến một sợi tóc của Chu Ngọc Lan, cái tên kia sẽ g.i.ế.c mẹ thế nào!"