Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 558:



Lúc này, Hà Lộ đã hiểu ra rằng mẹ chồng đang giảng giải chuyện "chăn gối" cho hai cô em chồng. Cô chợt liên tưởng đến việc Mẫn Mẫn vẫn chưa mang thai, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nào lại là... Không thể nào đâu!"

Thôi Hội Phương cầm hai hình người, khi nói đến bước cuối cùng, chính bà cũng đỏ bừng mặt già. Nhưng nghĩ đến hai cô con gái ngốc nghếch chẳng hiểu gì sất, mà Mẫn Mẫn nhà bà đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, không thể không nói rõ. Bà đưa hai hình người ra: "Buổi tối ngày kết hôn, cái này nằm dưới, cái này ở trên. Ừm, cứ như vậy, qua một thời gian, con cái sẽ lớn dần trong bụng người phụ nữ. Đương nhiên, cũng không nhất thiết phải nằm xuống, tư thế nào cũng được cả."

Nói đoạn, bà lại nhìn về phía hai cô con gái đang đỏ mặt tía tai.

Dương Giai Nhân sắc mặt ửng hồng, thật sự là chỉ muốn lập tức chạy biến ra ngoài cho khuất mắt.

Sắc mặt Dương Giai Dân thì lại có hơi trắng bệch, chẳng còn vẻ ngượng ngùng nào nữa. Cô ấy chỉ vào hình người nhỏ "nam giới" và hỏi bằng giọng run run: "Nếu như nó không chịu thay đổi thì sao ạ?"

Hà Lộ giật mình kinh ngạc: "Cái gì mà không thay đổi? Chứ có phải bị thiến đâu mà không thay đổi chứ!"

Dương Giai Dân chống tay lên thớt, gần như nói không ra lời, cô ấy miễn cưỡng cất tiếng: "Mẹ..."

Thôi Hội Phương ném hai hình người nhỏ xuống, kéo xềnh xệch Dương Giai Dân lại gần: "Con nói rõ ràng cho mẹ nghe, hai vợ chồng con đã 'cùng phòng' như thế nào!"

Hà Lộ vội vàng lôi kéo Dương Giai Nhân ra khỏi bếp, thì thầm: "Thôi, đừng có ở đây mà nghe thêm nữa!"

Dương Giai Dân cụp mắt, chỉ vào hình người nhỏ "nam giới" vừa bị mẹ ném xuống: "Mẹ ơi, thứ này đáng lẽ phải lớn đến mức nào ạ?"

Thôi Hội Phương nghiến răng nghiến lợi trả lời, nghe xong, Dương Giai Dân lại càng hoảng hốt, lí nhí: "Nó không thay đổi được, cứ nhỏ xíu và mềm oặt. Hai vợ chồng con 'cùng phòng' thì chỉ là nằm chung một giường mà thôi."

Thôi Hội Phương tức giận đến tím mặt. Thì ra Tề Cảnh Văn là một tên yếu sinh lý!

Hắn cưới Mẫn Mẫn về, rồi còn dám nói Mẫn Mẫn không sinh được con, bắt con bé uống thuốc. Đã vậy còn chẳng biết dỗ dành an ủi Mẫn Mẫn một lời nào, cứ thế đổ hết tất cả sai lầm lên đầu con bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước đây bà còn cảm thấy Tề Cảnh Văn là một thanh niên tốt bụng, nhưng nếu hắn thật sự tốt, sao có thể làm ra cái chuyện thất đức này chứ!

Bà Thôi Hội Phương vớ lấy con d.a.o phay, hùng hổ lao ra ngoài, miệng gầm lên: "Đi ra huyện!"

Dương Giai Dân vội vàng níu lấy Thôi Hội Phương, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Mẹ ơi, mẹ cầm d.a.o làm gì vậy ạ?"

Mèo Dịch Truyện

Đúng lúc đó, Dương Giai Hòa dẫn theo Khương Mật và Khương Miểu vừa hay đi tới. Khương Mật không đi tay không, cô xách một túi đồ ăn nặng trịch, nào là hai hộp thịt đóng hộp, hai hộp trái cây đóng hộp, lại còn thêm hai cân thịt khô. Mới vừa bước vào sân, đã thấy Thôi Hội Phương tay cầm con d.a.o phay hùng hổ lao ra cửa.

Khương Mật đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngác.

Chuyện của Dương Giai Dân xem ra nghiêm trọng lắm rồi, bà ấy đúng là muốn "làm thịt" Tề Cảnh Văn đến nơi rồi chứ không đùa!

Dương Giai Hòa dắt Khương Mật bước vào nhà: "Mẹ ơi, Tề Cảnh Văn rốt cuộc đã làm sao vậy ạ?"

Thôi Hội Phương vừa khóc vừa nói: "Cái thằng Tề Cảnh Văn đó bẩm sinh không phải đàn ông, nó không được! Cả nhà chúng nó còn dám nói con gái chúng ta không thể sinh con, tôi khinh! Cái nhà này lòng lang dạ sói, mẹ sẽ lột da chúng nó ra, mẹ phải đi tính sổ cả nhà bọn họ!"

Sắc mặt Dương Giai Hòa nặng trĩu: "Vậy nên, nhà họ Tề không cho chị hai đi làm, không cho chị hai ra ngoài, chỉ bắt chị hai ru rú ở nhà. Ngay cả khi về nhà mẹ đẻ, cũng đều có Tề Cảnh Văn kè kè đi theo."

Khương Mật kinh ngạc trợn tròn mắt. Ra là chị hai bị nó chèn ép, vùi dập đến mức tự ti, cắt đứt mọi liên lạc với mọi người. May mà phát hiện sớm, chứ chỉ chậm vài năm nữa, chị hai chẳng phải sẽ uất ức mà c.h.ế.t sao?

Thôi Hội Phương nhìn thấy Khương Mật, lấy lại chút bình tĩnh, bà lau nước mắt: "Mật Mật, hôm nay chúng ta không làm sủi cảo nữa. Hôm khác dì sẽ mời cháu một bữa thịnh soạn bù lại."

Khương Mật gật đầu: "Chuyện của chị hai quan trọng hơn ạ."

Dương Giai Dân kéo tay Thôi Hội Phương: "Mẹ ơi, không thể đến nhà họ Tề làm rùm beng như vậy được. Nếu để người ngoài biết chuyện, Cảnh Văn còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa."

Thôi Hội Phương gằn giọng: "Bây giờ con còn nói với mẹ cái thằng đó làm người thế nào? Nó lừa gạt con đến nông nỗi này, có nghĩ đến cảm nhận của con không? Mẫn Mẫn, nó không phải đàn ông tử tế, hai đứa phải ly hôn!"