Giờ đây, yêu cầu duy nhất dành cho bọn chúng là... không được c.h.ế.t trước khi chịu án.
Với những tội ác đã gây ra, bọn chúng chắc chắn sẽ phải nhận án tử hình bằng hình thức xử bắn.
Kẻ cầm đầu chính là Tiếu Khai Dương. Hai tay ông ta buông thõng một cách bất lực, chỉ sau một đêm, ông ta dường như đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng không ít, cả người uể oải, mất hết tinh thần.
Khi nhìn thấy Khương Mật, ông ta trừng mắt nhìn cô đầy vẻ hung thần ác sát, căm hận đến cực độ. Cả nửa đời người thuận buồm xuôi gió, rực rỡ là thế, vậy mà kể từ khi gặp Khương Mật, vận may của ông ta liền xoay chuyển, từng bước từng bước sa vào cảnh ngộ thê thảm như ngày hôm nay.
Biết mình sắp phải đền tội, ông ta hận không thể ăn thịt, uống m.á.u của cô cho hả dạ.
Thấy Tiếu Khai Dương hung dữ đến vậy, Khương Mật khẽ cười, nói: "Nhìn ông thê thảm thế này, tôi thật lòng thấy sung sướng vô cùng. Chờ đến ngày ông 'lên đường', tôi sẽ mua pháo về đốt tiễn chân ông một đoạn."
Mèo Dịch Truyện
Tiếu Khai Dương toàn thân run rẩy vì tức giận, nghiến răng ken két: "Khương Mật, tao có hóa thành quỷ cũng không tha cho mày! Tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"
Khương Mật bĩu môi: "Một phát s.ú.n.g b.ắ.n xuống, đến cả hồn phách của ông cũng tan thành mây khói, còn đòi hóa thành quỷ ư? Nghĩ hay lắm đấy!"
Tiếu Phú Dương cũng trừng mắt nhìn Khương Mật, gào thét điên loạn, lớp mỡ trên người ông ta run bần bật: "Khương Mật, kiếp sau tao cũng không buông tha cho mày! Tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày! Một ngày nào đó, tao sẽ hành hạ mày đến chết!"
Nghe những lời đó, Khương Mật cũng thấy chán ngán, quả thực chẳng có chút sức uy h.i.ế.p nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Mật khinh bỉ: "Xì! Với tội ác tày trời của bọn bay, phải xuống mười tám tầng địa ngục còn chưa hết tội chứ!"
Hai trung đội áp tải chúng xuống núi, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Đoàn cán bộ từ huyện ủy và cục công an cùng lúc đi tới, vừa vặn nhìn thấy Tiếu Khai Dương đang bị trói nghiến. Lý Hiến cất lời: "Chủ nhiệm Tiếu, à không, bây giờ chỉ là Tiếu mỗ thôi. Tiếu mỗ à, ông nên biết ăn năn hối cải đi, tranh thủ 'sớm ngày lên đường', đến lúc đó tôi sẽ đích thân tiễn ông một đoạn."
Tiếu Khai Dương tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán: "Trước kia mày dám nói chuyện với tao như thế này sao? Đáng lẽ ra lúc đó tao nên g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"
Lý Hiến khoát tay: "Tiếu mỗ, ông đừng có mà nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người này, g.i.ế.c người kia nữa. Chuyện cần làm bây giờ là 'lên đường' cho tốt đi." Đoạn, anh ta quay sang chào hỏi Trân Sư và Phương Minh: "Mọi người đã vất vả rồi. Nhờ có mọi người mà tên ác bá số một của Lạc Thành Lĩnh đã bị trừ khử, từ nay về sau cuộc sống của bà con ở Lạc Thành Lĩnh có thể dễ chịu hơn nhiều."
Sau vài câu xã giao, Lý Hiến nói tiếp: "Dọc đường xuống núi, đường không dễ đi, cây cối rậm rạp, bên ngoài lại có tiếng gió thổi hun hút, chẳng biết có kẻ nào đến cướp tội phạm hay không. Thà xử b.ắ.n ngay tại chỗ, chứ tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát."
Trân Sư gật đầu dứt khoát: "Lý bí thư cứ yên tâm tuyệt đối."
Phương Minh vỗ vỗ vai Tiếu Khai Dương, giọng điệu trêu ngươi: "Tiếu mỗ, chẳng biết có kẻ nào đến cướp ông về không nhỉ? Nếu có thì lại hay, chúng ta có thể tóm gọn cả ổ!"
Gân xanh trên trán Tiếu Khai Dương giật giật, ông ta gằn giọng: "Các người làm nhục tao đến mức này sao!"
Lý Hiến nhướng mày: "Thế này mà đã là làm nhục ư? Tiếu mỗ, ông đúng là không chịu nổi áp lực rồi. Mà chẳng biết nhóm tiểu hồng binh đã hay tin chưa nhỉ?" Chắc chắn đám tiểu hồng binh sẽ không buông tha cho những kẻ như Tiếu Khai Dương này đâu. Trước khi chúng bị xử bắn, những buổi diễu hành đấu tố công khai là điều không thể thiếu. Quân đội áp giải tất cả những kẻ tội phạm này xuống chân núi, sáu con ch.ó nhà đã trúng thuốc mê từ hôm qua cũng được mang theo để đưa về bộ đội huấn luyện lại. Ngoài ra, hai chú chó con mới hơn một tháng tuổi cũng được đưa đi cùng. Khương Mật nhìn những chú chó con lông xù đáng yêu, còn dễ thương hơn cả heo con, lòng thèm thuồng không thôi. Trương Kế Đồng thấy cô cứ nhìn chằm chằm, bèn cười hỏi: "Cô bé thích chó ư? Hay là tặng cô một con nhé? Chú chó này ăn rất khỏe, cô có muốn nuôi không?"
Khương Mật vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ, nuôi ạ!"