Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 461



Tiếu Hồng An và Tiếu Hồng Trang nén nước mắt chạy theo. Tiếu Hồng Trang căm phẫn nói: "Bác cả, cháu muốn g.i.ế.c cả nhà Khương Mật! Tất cả là tại cô ta!"

Tiếu Khai Dương nghiến răng: "Giết Khương Mật thì không thành vấn đề, nhưng người nhà bọn chúng đều ở Tân Thành, hiện giờ chúng ta không thể đến đó được. Về sau, nếu có cơ hội..." Ánh mắt ông ta tối sầm, thề sẽ không bao giờ buông tha những kẻ này. Giết sạch tất cả!

Khương Mật và Dương Giai Hòa cùng một trung đội quân nhân bám sát phía sau, chuẩn bị đánh bọc hậu. Họ nghe rõ mồn một tiếng mắng chửi phía trước. Quả thật những kẻ này đã thối nát đến tận xương tủy, đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện báo thù.

Khương Mật thầm ra lệnh cho Giọt Nước Nhỏ, dùng hơi nước đặc biệt để át đi khứu giác và thính giác của đàn chó nghiệp vụ. Đợi khi tới gần, mấy quân nhân lập tức nổ s.ú.n.g vào sáu con chó. Chúng kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.

Tiếu Khai Dương gầm lên một tiếng: "Bắn!"

Tiếu Hồng An và Trang Tử vác s.ú.n.g tiểu liên lên, điên cuồng xả đạn. Trang Tử trúng đạn vào bụng, đau đớn kêu la thảm thiết. Tiếu Hồng An cũng bị b.ắ.n trúng bả vai và đùi, trong nháy mắt đã mất hết sức chiến đấu.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tiếu Khai Dương đã kịp chạy về phía trước mấy mét. Ông ta móc từ túi ra một quả lựu đạn, châm lửa rồi ném thẳng về phía sau.

Khương Mật gần như ngay lập tức thầm lệnh cho Giọt Nước Nhỏ dập tắt ngòi nổ quả lựu đạn.

Trung đội trưởng hô lớn: "Nằm xuống!"

Dương Giai Hòa kéo Khương Mật né tránh. Ngay khoảnh khắc quả l.ự.u đ.ạ.n rơi xuống đất, anh liền đẩy Khương Mật ngã chúi xuống. Lập tức, hai quân nhân khác cũng lao tới, đè lên người họ để che chắn.

Đối với người lính, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là bảo vệ tính mạng và lợi ích của nhân dân.

Tiếu Khai Dương cười phá lên điên dại: "Đã cùng đến thì c.h.ế.t cùng nhau đi! Tao sẽ cho nổ tung hết lũ chúng mày!" Ông ta lại móc ra một quả l.ự.u đ.ạ.n khác, châm lửa rồi ném tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

Ông ta chờ đợi đám người kia phải chết, nhưng lại chẳng có tiếng nổ nào vang lên.

Tiếu Hồng An và Trang Tử dù bị thương vẫn cố lết theo sát bên Tiếu Khai Dương.

Trong hang đá tĩnh lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng cười điên dại của Tiếu Khai Dương.

Dương Giai Hòa b.ắ.n hai phát vào hai cánh tay Tiếu Khai Dương. Ông ta đau đến mặt mũi biến sắc, không thể tin nổi mà gào lên: "Không thể nào! Tao không cam tâm!"

Sao lại không nổ? Ngay lập tức, những người lính khác đã xông lên, đồng loạt khống chế Tiếu Khai Dương, Tiếu Hồng An và Trang Tử.

Dương Giai Hòa vội vàng đỡ Khương Mật đứng dậy, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"

Khương Mật rưng rưng nước mắt, nói: "Em đau khắp người."

Đó là nỗi đau thực sự, đau ở thắt lưng, đau ở ngực, đau ở cánh tay, đau ở chân, đau đến mức nước mắt cứ trào ra, không sao kiểm soát được. Lúc Dương Giai Hòa lao tới che chắn cho cô, anh ấy đã không làm chủ được sức lực.

May mắn là khi hai quân nhân khác đè lên, Dương Giai Hòa đã kịp che chở Khương Mật ở vị trí thấp nhất, không để toàn bộ trọng lượng đè lên người cô. Dương Giai Hòa có chút luống cuống, vội đưa tay lau nước mắt cho Khương Mật. Nhìn cánh tay và chân cô, làn da vốn trắng nõn giờ đã xước xát, để lại từng mảng bầm tím xanh, trông thật đáng sợ.

Khương Mật đưa tay ôm lấy eo Dương Giai Hòa, dụi mặt vào quần áo anh mà khóc: "Dương Giai Hòa, sao anh lại tốt với em đến vậy..."

Đó là một quả l.ự.u đ.ạ.n thật, vậy mà Dương Giai Hòa lại liều mình che chắn, trao cho cô nhiều cơ hội sống nhất có thể.

Dương Giai Hòa đưa tay xoa nhẹ tóc cô. Anh vốn không phải người thích hy sinh hay dâng hiến gì, nhưng vừa rồi, anh chỉ mong Khương Mật có thể sống sót, mong cô mãi mãi lanh lợi, hoạt bát như thế này. Tiếu Khai Dương bị đè nghiến trên mặt đất, đầu dán chặt xuống, ông ta gào thét điên cuồng: "Ông trời không có mắt! Tao hận cái ông trời này!"