Khương Mật mỉm cười nói: "Các đồng chí còn dũng cảm hơn nữa, và càng không sợ khó khăn."
Trân Tích tiếp lời: "Đại đội trưởng là người hiền lành đức độ, đối xử với chúng tôi thân thiết như con cháu trong nhà. Khi chúng tôi làm việc dưới đồng, ông ấy chưa từng bớt xén phần lương thực nào, luôn coi chúng tôi như một thành viên thực thụ của Đại đội Dương Gia Câu."
Mèo Dịch Truyện
Hứa Niệm Nhi bức xúc: "Cũng chẳng biết là ai đã đ.â.m lén sau lưng, tôi thấy kẻ này mới đúng là tay sai của lũ phản động. Đại đội chúng ta và nhà họ Phong nào có quan hệ gì. Một lão địa chủ và một lão nông dân, giai cấp không giống nhau, sao có thể làm bạn bè?"
Vu Đạt đứng lên: "Các đồng chí, cảm ơn sự quan tâm của các đồng chí đến cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi ở đây rất tốt, chúng tôi sẽ tiếp tục cống hiến tuổi trẻ của mình cho mảnh đất này."
Những người khác cũng đều nhao nhao lên tiếng, cảm ơn sự quan tâm của các đồng chí Tiểu Hồng binh, khẳng định rằng cuộc sống của họ rất tốt đẹp.
Đồng chí Tiểu Hồng binh nọ tiếp tục nói: "Các đồng chí không việc gì phải sợ hãi. Nếu gặp phải chuyện gì, hãy dũng cảm nói ra."
Vị cán sự của ủy ban cách mạng cũng nói thêm: "Thanh niên trí thức, lần này, mọi chuyện của các đồng chí, chúng tôi sẽ theo sát đến cùng. Hiện giờ, thanh niên trí thức của Đại đội Hạnh Hoa và Đại đội Hoa Đào đều sống rất tốt. Thanh niên trí thức của Đại đội Hạnh Hoa còn đảm nhiệm các chức vụ quan trọng như giáo viên, kế toán, thậm chí là đại đội trưởng. Thanh niên trí thức của các đại đội khác cũng vậy. Những thanh niên trí thức có học thức cao hơn, nhất định có thể dẫn dắt đại đội sống tốt hơn."
Ngụ ý rõ ràng là: Sau khi xử lý đại đội trưởng hiện tại, thanh niên trí thức sẽ được đưa lên làm đại đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt đồng chí Chu Đại Sơn đã tái mét, ai lại nhẫn tâm muốn hạ bệ ông ấy đến mức này?
Ông ấy run rẩy nói: "Đồng chí, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với thanh niên trí thức. Tất cả các đội viên ở đây đều có thể làm chứng cho tôi."
Khương Mật bình tĩnh nói: "Cảm ơn các đồng chí đã quan tâm. Chúng tôi còn trẻ, cần tiếp nhận giáo dục cải tạo của nông dân nghèo. Đại đội trưởng đã dẫn dắt đại đội rất tốt. Nhờ có đại đội trưởng lãnh đạo, đại đội chúng tôi đã nhận được danh hiệu Đại đội tiên tiến cấp huyện do huyện ban tặng, và bản thân chúng tôi cũng nhận được danh hiệu cá nhân xuất sắc."
Cô gái Tiểu Hồng binh gật đầu: "Có thể đạt được danh hiệu đại đội ưu tú, cá nhân ưu tú, đó chính là sự khẳng định của huyện đối với các đồng chí." Cô ấy quay sang nhìn vị cán sự của ủy ban cách mạng: "Đồng chí Phó chủ nhiệm Tào, chuyện này chỉ sợ là hiểu lầm. Bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, về sau chúng ta cũng đừng tùy tiện vu oan giá họa cho quần chúng nhân dân.”
Đồng chí cán sự ủy ban cách mạng trong chiếc áo sơ mi xanh cười khẩy nói: "Đồng chí Tiểu Kha, cô không hiểu đâu. Bọn họ sinh hoạt trong đại đội, nhưng không dám nói thật, sợ rằng sau khi chúng ta đi, bọn họ sẽ bị đè nén, chèn ép nặng nề hơn nữa. Các đồng chí, đừng sợ hãi, không cần che giấu quanh co. Mạnh dạn nói ra sự thật, chúng ta nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho các đồng chí."
Khương Mật lập tức phản bác: "Chỉ mình ông hiểu, chỉ mình ông tài giỏi sao? Đại đội trưởng chúng tôi có ân oán gì với ông mà ông lại nhất định phải đổ tội lên đầu đại đội trưởng chúng tôi?"
"Chúng tôi đã nói là sinh hoạt rất tốt, chẳng có chuyện gì cả. Ông cứ ra sức quấy nhiễu, nhất định phải nói rằng chúng tôi sống không tốt, muốn gây rối. Ông và đại đội trưởng chúng tôi có mối thù oán cá nhân gì mà nhất định phải hạ bệ đại đội trưởng của chúng tôi?" Hứa Niệm Nhi cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đúng vậy, cứ như thể ông ta không hiểu tiếng người vậy. Nếu chúng tôi thật sự sống không tốt, đã sớm lên huyện làm ầm ĩ rồi, làm sao đại đội trưởng còn có thể yên ổn làm việc?"
Mọi người đều ngỡ ngàng!
Ba người vừa nói như thế, sự kính nể của mọi người đối với ủy ban cách mạng cũng vơi đi đáng kể. Đúng vậy, đại đội của họ đang rất tốt, mà vẫn nhất quyết muốn thay đổi đại đội trưởng của họ sao?