Cô thà ở vậy cả đời, cũng không chịu gả cho nhà họ Cao.
Cô không chê nông thôn nghèo khó, nhưng cô chê nhà họ Cao hèn hạ. Chỉ cần nghĩ đến con cái của mình sau này có dính dáng chút m.á.u mủ của hạng người ấy, cô thà tự tay kết liễu đời mình còn hơn.
Đã một ngày Cao Khánh không xuất hiện trước mắt cô, Khương Dung càng thêm cảnh giác.
Mấy thím kéo tay Khương Dung. "Con bé này tính khí thật bướng bỉnh. Mẹ Cao Khánh đã nói rồi, chỉ cần con gả về, sẽ cho con làm quản lý nhà kho." Khương Dung lạnh mặt. "Thưa các thím, cháu vội về khu nhà thanh niên trí thức một chút, không rảnh nói chuyện với các thím nữa."
Mấy thím nhất quyết không buông tay, đẩy Khương Dung, dồn cô ra bờ sông, rồi dùng sức mạnh quăng cô xuống nước.
Một thím mặc áo hoa la lớn: "Khương Dung sao lại rơi xuống sông thế kia? Mau mau tới cứu Khương Dung! Khương Dung rơi xuống sông rồi!"
Chu Di và Triệu Phàm đang trên đường tới đón Khương Dung, vừa lúc đi ngang qua. Chu Di định đưa tay kéo Khương Dung lên, nhưng bị một thím đè chặt vai. "Thế nào, cháu cũng muốn rơi xuống sông à? Đừng nóng vội, lần sau sẽ đến lượt cháu rơi xuống thôi." Triệu Phàm cũng bị hai thím khác giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Hai người đành bất lực nhìn Khương Dung đứng lên dưới sông.
Khương Dung biết bơi, nhưng cô không muốn để người khác biết điều đó. Nước ở đây không sâu, sau khi đứng vững, cô vẫn không thể lên bờ vì mấy thím kia nhất quyết không cho. Cô chỉ có thể men theo bờ sông bên kia mà lên.
Nhưng cô không dám. Đi đường vòng bên kia quá xa, cô không thể để quần áo ướt sũng rồi đi một quãng đường dài như vậy.
Đột nhiên, một người đàn ông từ trên bờ nhảy xuống. Anh ta vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, nhìn về phía cô mỉm cười dịu dàng: "Dung Dung, anh đến cứu em đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Là Cao Khánh.
Khương Dung run rẩy, cô vội bơi về phía trước, không thể để Cao Khánh chạm vào mình. Mấy người phụ nữ trung niên đứng trên bờ cũng đi theo, nhất quyết không cho Khương Dung cơ hội lên bờ.
Cô không thể lên bờ bên kia, vậy thì chỉ còn cách kiệt sức trong làn nước này.
Tất cả đều là những kẻ đứng xem trò vui, không ai chịu đưa tay ra giúp cô.
Cao Khánh bơi theo sát phía sau cô, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, anh ta cười cười. "Dung Dung, đừng quậy nữa, anh sẽ cứu em lên." Anh ta dùng sức đạp nước một cái, đưa tay tóm lấy cánh tay Khương Dung, kéo cô lại gần.
Anh ta ôm lấy eo cô, đồng thời giật mạnh quần áo của cô.
Biết bơi thì có ích gì chứ, kết cục vẫn chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng.
Cả người Khương Dung lạnh toát, cô dùng sức chống cự, nhưng đổi lại chỉ là sự xé rách thô bạo hơn. Chiếc áo khoác ngoài của cô đã bị giật nát, trôi bồng bềnh giữa dòng sông. Chiếc áo sơ mi còn lại vì ngấm nước mà trở nên mỏng tang, dán sát vào người cô.
Cao Khánh ghé sát. "Anh có điểm nào không tốt mà em lại từ chối anh như vậy? Em cứ giãy giụa đi, em càng giãy giụa anh càng thêm kích động." Anh ta ôm Khương Dung chặt hơn, gần như dán sát vào người cô. "Dung Dung, em cảm nhận được không?"
Khương Dung không muốn sợ hãi, không muốn yếu thế, nhưng toàn thân cô vẫn run bần bật, nước mắt tuôn rơi. "Cao Khánh, anh buông tha cho tôi đi!"
Cao Khánh hít hít mũi. "Trên người em thật hôi, thế này thì không được rồi, anh không thể động vào được. Đã xuống sông rồi, anh sẽ giúp em tắm rửa. Yên tâm, bọn họ không nhìn thấy đâu, trời tối rồi, không ai có thể thấy gì cả."
Bàn tay anh ta càng ngày càng càn rỡ, sờ soạng khắp người Khương Dung. Có lẽ vì thấy Khương Dung lúc này chỉ biết run rẩy sợ hãi mà anh ta buông lỏng cảnh giác. Khương Dung nắm lấy cơ hội, đá mạnh vào giữa hai chân Cao Khánh. Cô cũng lùi lại, chỉ có thể bơi về phía sau, bò lên bờ bên kia.