Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 249:



Thôi Hội Anh suy nghĩ một hồi: "Nếu đại đội ta mà nuôi được những con lợn nặng hơn hai tạ, vậy thì năm mới chúng ta sẽ được chia thêm bao nhiêu thịt lợn chứ!" Bà thở dài một tiếng: "Cháu không biết tình hình đại đội ta đâu. Hiện tại, công việc nuôi lợn là của Thôi Lan Hương và Chu Đại Long. Hai người này nuôi lợn chẳng ra sao cả, năm nào cũng kém hơn năm trước, chỉ ỷ lại vào ân nghĩa năm xưa mà thôi."

Khương Mật hỏi: "Thím, là chuyện của ông nội và ba của Chu Đại Long sao ạ? Lần trước cháu đến nhà bà Đào lấy tủ quần áo, vừa lúc nhìn thấy Chu Đại Long bị đánh đòn."

Thôi Hội Anh gật đầu: "Còn không phải là chuyện này thì là chuyện gì nữa. Hồi đó, đại đội trưởng và kế toán dẫn thanh niên trai tráng trong đại đội đi đào kênh mương thủy lợi, mỗi ngày một đồng tiền công và bao ăn ba bữa. Ông nội và ba của Chu Đại Long cũng đi theo. Lúc đào mương thì bị sạt lở, hai người liền bị đất đá vùi lấp. Sau đó, công việc nuôi lợn trong đội liền giao cho mẹ con nhà Chu Đại Long. Hai người đó được hưởng trọn vẹn số công điểm mà nuôi lợn vẫn không tốt lắm, năm nào những con lợn đại đội ta giao nộp cũng thuộc loại nhẹ cân nhất. Năm nay huyện chỉ cấp cho bốn con lợn con để nuôi thôi đó. Mà năm đó, đại đội ta có thể nuôi cả hai mươi con lợn chứ có ít đâu. Ai dà, nghĩ lại cũng thấy nhức cả óc. Bây giờ thím còn phải nói chuyện với chú đội trưởng xem sao, tất cả mọi người đều có ý kiến cả rồi. Dù sao thì cũng đâu phải mọi người cố ý hại c.h.ế.t hai người bọn họ, không thể cứ để họ làm khổ đại đội ta mãi được."

Khương Mật hiểu ra. Một đại đội cùng nhau đi đào kênh, tất cả mọi người trở về bình an, riêng hai cha con nhà họ Chu lại tử nạn. Bởi vậy, người trong đại đội mắc nợ ân tình với nhà họ Chu, nên mới giao việc nuôi lợn cho gia đình họ.

Dù sao nuôi lợn vốn là việc không khó, chỉ hơi vất vả và bẩn thỉu một chút mà thôi.

Cô không nói nhiều, chỉ cần để Thôi Hội Anh biết cô biết nuôi lợn là được.

Thôi Hội Anh suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Cháu đã biết nuôi lợn, vậy khẳng định cũng biết chăn dê rồi. Ngày mai cháu đừng đi làm nữa, đi sau núi chăn dê. Hai ngày trước Tiểu Phan Tử bị ngã gãy chân, phải nằm nhà dưỡng thương ít nhất nửa tháng. Nửa tháng này, cháu đi chăn dê trước đi. Công điểm tuy không cao, chỉ bốn công điểm một ngày, nhưng việc lại nhàn hạ. Cháu cũng không cần bận tâm nhiều, chỉ việc đi theo đàn dê, đúng giờ đi làm là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là Khương Mật hiểu ra ngay, đây chính là cách để cô kiếm công điểm nhàn hạ. Món lạp xưởng này đúng là có sức hút ghê gớm.

Khương Mật vui vẻ đáp: "Vâng, vậy ngày mai cháu sẽ đi sau núi chăn dê ạ."

Thôi Hội Anh lại càu nhàu: "Việc nuôi lợn của đại đội ta không thể cứ giao cho Thôi Lan Hương mãi được! Cứ nuôi không lớn, không giao được lợn mập, cứ thế này, sau này e rằng đại đội ta chỉ được phân có hai con lợn con để nuôi, thì còn lấy thịt đâu mà chia cho mọi người ăn chứ!"

Khương Mật không tiếp lời, cô chỉ cười rồi nói: "Thím, lần này cháu tới, là muốn hỏi chú đội trưởng xem cháu có thể dựng một gian nhà ở trong khu tập thể thanh niên trí thức hay không."

Thôi Hội Anh chậm rãi nói: "Chị họ cháu tối qua có nhắc đến chuyện này, có thể dựng thêm phòng, nhưng phải tự xuất tiền." Bà quay sang Khương Mật dặn dò: "Cháu nghĩ cho kỹ đi, cất thêm phòng chẳng phải chuyện đùa, xây xong rồi, tiền nong sẽ cạn kiệt. Nhỡ sau này cháu có cơ hội trở về thành phố, sẽ không còn chút vốn liếng nào mà xoay sở đâu."

Mèo Dịch Truyện

Khương Mật cười tủm tỉm đáp: "Vậy coi như đó là một phòng nhỏ của khu tập thể thanh niên trí thức vậy."

Thôi Hội Anh thầm cảm thán trong lòng, hai chị em này quả là giàu có, vậy mà mối quan hệ lại chẳng mấy hòa thuận. Chẳng qua, bà cũng chẳng ưa Khương Thư Âm, lúc nào cũng ngẩng cao đầu khinh người, coi thường đám nông dân bọn bà.

Lúc ra về, Khương Mật còn nán lại ngắm đàn gà con trong sân một lát, rồi mới dẫn Khương Miểu trở lại khu tập thể thanh niên trí thức. Ở đó cũng đang rộn ràng hẳn lên, đám Vu Đạt đã mò được chừng mươi con cá tươi rói.