Khương Thư Âm khóc như mưa, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối, nghẹn ngào nói: "Tôi đây là sắp bị người ta chèn ép đến mức muốn c.h.ế.t đi sống lại rồi! Tôi đang ngủ yên, cô ta kéo giật cổ áo tôi, một mực đòi tiền, cứ khăng khăng bắt tôi phải lo cho em trai cô ta cưới vợ. Sống c.h.ế.t của em trai cô ta thì có can hệ gì đến tôi? Lấy cớ gì mà bắt tôi phải bỏ tiền ra chứ? Tôi không chịu bỏ tiền, cô ta liền liên tục tát tôi, giật tóc tôi. Tôi mới đến khu nhà thanh niên trí thức được có ngày thứ hai, thế này thì sống làm sao nổi đây?"
Đại đội trưởng lên tiếng: "Mọi người chớ có vội vàng hoảng loạn, lại càng không nên làm chuyện dại dột."
Hứa Niệm Nhi vội vàng tiếp lời: “Chuyện này không thể cứ thế mà ngồi xuống nói từ tốn được, cô ta đánh tôi thành ra thế này, nhất định phải lo thuốc men, chữa trị cho tôi."
Khương Thư Âm khóc thút thít: "Đại đội trưởng, ngay trước mặt chú mà cô ta còn muốn bòn rút tiền của tôi một cách trắng trợn. Nếu chú không ở đây, chắc chắn cô ta đã cướp tiền của tôi rồi!"
Đại đội trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hai người các cô không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, vậy thì để xe bò đưa hai người các cô lên huyện giải quyết vậy. Xem phòng quản lý thanh niên trí thức huyện sẽ giải quyết thế nào. Nếu thật sự không được, để phòng quản lý thanh niên trí thức huyện điều chuyển hai người sang đại đội khác, huyện chúng ta nhiều đại đội và nông trường lắm, hai thanh niên trí thức thì dễ bề sắp xếp."
Kế toán nói thêm: "Hôm nay trời mưa, trên đường lầy lội lắm, trâu kéo cũng khó mà đi trên đường được. Đại đội trưởng, hay là ông cứ đưa hai cô gái nhỏ này lên huyện đi thôi."
Đám thanh niên trí thức đang kéo nhau ra xem hóng hớt, thấy thế thì...
Hứa Niệm Nhi vội vàng kêu lên: "Đại đội trưởng, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện được!"
Đại đội trưởng đáp: "Đừng cố ép mình làm gì. Không thể từ tốn nói chuyện được, thì chúng ta lên huyện mà nói cũng được. Hôm nay trong ruộng ít việc, tôi cũng không cần phải trông coi đồng áng, rảnh rỗi cả ngày, có thể đưa hai người các cô vào trong huyện."
Hứa Niệm Nhi thở phào: "Không cố ép." Thanh niên trí thức mà bị đưa lên huyện, chắc chắn sẽ bị điều đến những nơi khỉ ho cò gáy, nghèo đói hơn. Lỡ mà bị đẩy xuống nông trường, thì coi như cả đời này hết hy vọng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Khương Thư Âm nghẹn ngào nói: "Cháu đâu dám làm phiền Đại đội trưởng như thế ạ." Cô ta càng không thể rời khỏi nơi này, cô ta còn muốn thu phục được nam chính đây.
Đại đội trưởng cười ha hả: "Thế có phải là tốt hơn không? Có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, có thể thương lượng, nhường nhịn nhau, thì chuyện gì mà chẳng êm xuôi. Hai cô gái trẻ, về sau chớ có mà đánh nhau nữa đấy."
Khương Thư Âm tức đến mức lồng n.g.ự.c nghẹn ứ, nhưng vẫn phải gật đầu cho qua chuyện.
Đại đội trưởng nói tiếp: "Hôm nay không phải đi làm, coi như ông trời ban cho chúng ta một ngày nghỉ. Tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa cũng tranh thủ ăn uống tử tế một chút. Được rồi, không có việc gì thì giải tán đi."
Đội viên nghe được tin tức chạy tới, tiếc nuối rời đi. Đại đội trưởng và kế toán đi trước.
Hứa Niệm Nhi gân cổ lên, quay về phòng. Lúc này, n.g.ự.c cô ta còn đau nhức. Thấy mọi người ngó đầu ra nhìn, cô ta trừng mắt: "Nhìn gì? Có gì để xem? Lần này là tôi bị đánh, lần sau e rằng chẳng biết đến lượt ai đâu!"
Khương Thư Âm cũng không quay về sân, trực tiếp chạy ra ngoài.
Đám người Khương Mật cũng đi theo vào phòng. Khương Mật lấy chiếc áo mưa đang buộc gọn ở góc tường, cầm khăn bông lau tóc cho mình và Khương Miểu. Vạt tóc đều ướt, nhưng việc xem náo nhiệt cũng khá thú vị.
Đại đội trưởng này, quả là một tay cáo già!
Nhìn thì là một người hiền lành, thật ra ăn nói sắc sảo lắm, cũng chẳng sợ chuyện bị làm ầm ĩ đến tận huyện. Đây là đã chặn đứng đường lui của người khác rồi.
Về sau, khu nhà thanh niên trí thức có ai cãi cọ, xô xát, cũng sẽ chẳng dám làm ầm ĩ đến tai Đại đội trưởng nữa. Gây rối cũng vô ích, chẳng lẽ thật sự muốn bị điều ra khỏi đại đội Dương Gia Câu sao? Thanh niên trí thức bị đưa tới chỗ khác, lỡ mà bị đẩy xuống nông trường, khóc không biết tìm ai mà than vãn.