Khương Mật và Khương Miểu an vị một bên, nhìn Tô Văn Thần gánh nước tưới rau. Anh ấy là thanh niên trí thức đã đến đây từ lâu, quen việc đồng áng, một tay xách hai thùng nước, bước đi phăm phăm như có gió lướt qua.
Chờ tưới xong đất, Tô Văn Thần bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Bữa sáng hôm nay so với bữa tối hôm qua, ngược lại phong phú hơn một chút, lúc xào rau xanh, anh còn cho thêm một chút mỡ heo.
Tô Văn Thần giải thích: "Làm việc cả buổi sáng, không có chút mỡ nào thì làm sao mà chịu nổi. Buổi tối không phải làm việc nặng, không cần thêm dầu." Bên ngoài cũng náo nhiệt lên, tất cả mọi người bắt đầu rửa mặt.
Kem đánh răng của Khương Thư Âm cũng bị mất quá nửa, cô ta không biết nói gì, lẩm bẩm: "Kem đánh răng cũng trộm, nghèo đến mức nào mới làm vậy chứ?"
Hà Chiêu Đệ bật cười ha hả: "Tôi không có kem đánh răng, nên cũng chẳng mất gì."
Mọi người:...
Hà Chiêu Đệ: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi dùng muối đánh răng, vừa sạch vừa rẻ."
Hứa Niệm Nhi: "Hôm qua tôi ngủ sớm, nên chuyện gì tôi cũng không hay biết."
Trần Tích: "Lỗi tại tôi, đã quên nói trước cho các cô biết, kem đánh răng hay dầu gội đầu ở ký túc xá chúng ta thường hay bị mất trộm, nên phải cất kỹ. Không tìm được kẻ trộm thì đành tự mình trông chừng đồ đạc của mình thôi."
Đồ đạc của nam thanh niên trí thức ngược lại không hề bị mất mát.
Khương Thư Âm nhanh chóng trở về lật túi của mình. Đồ ăn mất quá nửa, may mắn tiền và phiếu đều cầm bên người, không bị mất. Cô ta tức muốn chết, muốn đi nói với đại đội trưởng.
Hứa Niệm Nhi: "Đi đi, vừa lúc tìm xem ai là kẻ trộm, tôi cũng sợ lắm."
Trần Tích: "Hôm qua không phải tôi đã nhắc nhở các cô cất kỹ đồ ăn rồi sao? Đồ ăn của cô để ở đâu vậy?" Cô ấy quả thật đã quên chuyện kem đánh răng, nhưng đã nhắc nhở Khương Thư Âm cất kỹ những món đồ có giá trị. Thức ăn cũng được coi là vật có giá trị.
Mèo Dịch Truyện
Đồ ăn Khương Thư Âm đặt ở đầu giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Tích: "Cô cứ lật tìm ở trong khu nhà thanh niên trí thức chúng ta xem sao, nhìn xem có tìm được đồ vật nào bị giấu đi không. Nếu tìm được đồ, chúng ta nói với đại đội trưởng cũng được. Nếu không tìm được, thì đành chịu, không tìm thấy kẻ trộm thì còn khiến các đội viên chê cười nữa."
Vu Đạt nói: "Trước đây từng mất đồ, từng mất cả lương thực, ngay cả quần áo cũng từng bị trộm. Nói với đại đội trưởng cũng vô ích, ông ấy cũng tìm không ra người, cũng sẽ không để chúng ta đi báo án. Cuối cùng chỉ khiến mọi người chê cười, nói khu nhà thanh niên trí thức toàn là trộm cắp."
Khương Thư Âm: "Vậy tôi cứ thế mà mất đồ không sao à?"
Tô Văn Thần: "Cũng không phải mất không, các cô đây không phải là biết có trộm sao."
Khương Thư Âm: "Anh không biết nói thì có thể không cần mở miệng được không?"
Mọi người:...
Khương Thư Âm tìm một lượt đồ đạc của mọi người, ngăn tủ khóa cũng đều mở ra xem.
Cô ta nói: "Mọi người giúp tôi tìm kỹ trong khu nhà thanh niên trí thức xem thử, nhìn xem có chỗ nào giấu đồ vật không?"
Tất cả mọi người đều giúp tìm, chỉ là cũng không tìm được.
Khương Thư Âm đặt số thức ăn còn lại vào trong ngăn tủ của Trần Tích, nhờ cô ấy hỗ trợ bảo quản. Hôm nay cô ta cũng phải đi làm một cái ngăn tủ riêng mới được.
Khương Mật nhìn ngăn tủ, "Có an toàn không vậy?"
Trần Tích: "Bình thường khóa lại thì vẫn an toàn, sau khi khóa lại, đồ đạc vẫn chưa từng bị mất."
Khương Thư Âm cũng không đi nói với đại đội trưởng nữa, đành chịu thua. Cô ta giận đến nỗi bữa sáng cũng không ăn, chạy ra ngoài, nói là đi tìm bên ngoài xem sao, nếu không giấu trong khu nhà thanh niên trí thức, thì chắc chắn phải ở đâu đó bên ngoài.
Chờ đến lúc bắt đầu làm việc, cô ta trực tiếp đi xuống ruộng.