Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 216



Hà Chiêu Đệ tức đến nổ đom đóm mắt, gào lên: "Vận may của tôi còn tốt hơn chú nhiều! Tôi vẫn có ba quả trứng chim đây!"

Chú Ngưu chỉ hời hợt đáp: "Thôi được rồi, được rồi." Rồi ông quay sang nói với Dương Giai Hòa: "Cháu đúng là tốt bụng thật, còn để lại ba quả trứng chim cho người ta."

Hà Chiêu Đệ tức đến nỗi méo cả mặt, thầm nghĩ, ông lão này cứ cố tình chọc ghẹo mình! Mình gặp xui xẻo sao? Tâm địa mình xấu ư? Á á á!

Sau đó, Khương Mật ôm Khương Miểu ngồi trên chiếc xe bò, Dương Uyên cũng ngồi cạnh. Hà Chiêu Đệ ấm ức đến mức muốn kéo cả ba người xuống để giành chỗ ngồi cho mình.

Cô ta lay lay Dương Uyên, khiến anh ta nhức cả đầu. "Cô bị sao vậy? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"

Hà Chiêu Đệ đáp lại: "Tôi mệt mỏi đến lả cả mắt ra rồi, hơi đâu mà bận tâm anh là nam hay nữ!" Cô ta nói thêm, "Chủ yếu Khương Miểu là một đứa nhỏ, tôi không thể nào lôi nó xuống được."

Dương Uyên thở dài một tiếng, đành nhảy xuống khỏi xe bò.

Đúng như lời Dương Giai Hòa đã nói, chuyến đi mất tổng cộng năm giờ đồng hồ. Đến bốn giờ chiều, cuối cùng họ cũng về tới Dương Gia Câu.

Dương Gia Câu là một vùng thung lũng được bao bọc bởi hai dãy núi, núi non trùng điệp trải dài bất tận, cây xanh rợp bóng mát, cảnh sắc nhìn chung vô cùng tươi đẹp. Dĩ nhiên, đây là nhìn từ con mắt của người hiện đại; chứ đặt vào thời điểm này, nó chỉ là một khe núi hẻo lánh, lạc hậu và nghèo xơ xác.

Khi về đến đại đội, đoàn người phải đi ngang qua những thửa ruộng. Thấy có nhiều thanh niên trí thức mới được đưa về như vậy, các đội viên đang làm việc dưới ruộng liền từ từ đứng thẳng dậy, nét mặt ai nấy đều trầm xuống.

Một bà lão cất tiếng cằn nhằn: "Sao lại có thêm sáu thanh niên trí thức nữa vậy hả trời? Đại đội mình đã có bao nhiêu người rồi, giờ lại thấy chúng ta hiền lành dễ tính mà cứ thế đẩy hết về đây sao? Có ai lại đi bắt nạt người như thế không chứ? Chúng ta không thể nhận nhiều như vậy được! Giai Hòa, cháu cũng vậy, sao lại đưa về hết cả đám thế này? Cháu nhất định phải trả về bớt vài người đi!"

Dương Giai Hòa gật đầu lia lịa, hùa theo: "Dạ thưa bác gái, bác nói chí phải. Bác cứ mạnh dạn dẫn bọn họ về văn phòng thanh niên trí thức huyện mà trả lại đi. Đại đội mình chẳng cần giữ lại một ai cả!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, mọi người lại lần nữa im lặng.

Một người phụ nữ khác đội chiếc mũ rơm cũ kỹ, vừa chỉ trỏ vừa nói: "Lại có đến ba cô gái! Nhìn xem, tuổi còn nhỏ xíu như vậy thì làm được việc gì chứ?"

Một bà cụ già đầu quấn khăn rằn, bĩu môi nói: "Tôi thấy cái cậu chàng mặc áo sơ mi trắng kia cũng chẳng làm được việc gì đâu. Mới đi có một lát đường mà đã mệt mỏi đến nỗi muốn nằm vật ra rồi." Đinh An Khang đang mệt mỏi đến rã rời, nghe vậy liền cố gắng gồng mình, thẳng lưng lên... Anh ta thầm nghĩ, "Một lát đường" ư? Chuyến đi này mất tới năm tiếng đồng hồ lận đấy! Tuy rằng có được thay phiên nhau ngồi xe bò, nhưng tổng cộng anh ta cũng chỉ ngồi vẹn vẹn được nửa tiếng thôi mà.

Hà Chiêu Đệ nghe vậy cũng tỏ vẻ không hài lòng, lầm bầm: "Tôi đâu có nhỏ tuổi gì? Tại sao lại nói tôi không làm được việc chứ?"

Mèo Dịch Truyện

Người phụ nữ đội mũ rơm liền đáp lại: "Ấy, cô thì đúng là lớn tuổi rồi, vả lại, tôi có nói cô nhỏ tuổi đâu! Tôi nói là cô bé kia kìa, nhìn cái mặt non choẹt ấy xem!" Bà ta vừa nói vừa chỉ tay vào Khương Mật.

Hà Chiêu Đệ nghe vậy càng thấy chướng tai gai mắt...

Khương Mật mỉm cười, bình tĩnh nói: "Dạ, chị gái nhìn đúng rồi. Em đúng là tuổi còn nhỏ thật, năm nay mới mười bảy tuổi thôi. Nhưng chị cứ yên tâm, về sau em nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt, không bao giờ để kéo chân sau đại đội mình đâu ạ."

Người phụ nữ đội chiếc mũ rơm cười tươi rói, miệng rộng toe toét: “Chị em gì chứ, con trai nhỏ của thím cũng trạc tuổi cháu thôi. Cứ gọi thím là thím Hoa đi, cháu gái nhỏ tên là gì vậy?”

Khương Mật ngạc nhiên: “Ồ, thật vậy ạ? Cháu nhìn thím Hoa trẻ trung quá, cứ ngỡ là chị gái cháu chứ! Cháu tên là Khương Mật ạ.”

Ai nấy đều thầm nghĩ, cô thanh niên trí thức xinh xắn này trông non choẹt vậy mà da mặt lại dày phết.

Khương Thư Âm nhìn về phía đám đông, cố tìm bóng dáng “nam chính” nhưng lại không thấy. Hệ thống trong đầu cô ta bỗng réo lên chói tai: [Nam chính sẽ lập tức xuất hiện, chỉ cách cô một trăm mét!]

Một người phụ nữ trên ba mươi tuổi chỉ vào Khương Miểu hỏi: “Giai Hòa, cậu sao lại dẫn theo một đứa bé về đây vậy?”