Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 152:



Khương Mật cười híp mắt nói: "Được rồi được rồi, chỉ trêu anh một chút thôi mà. Cảm ơn anh đã dẫn chúng tôi vào, chúng tôi đã đi dạo xong rồi, xin phép đi trước. Đã mấy giờ rồi nhỉ? Chiếc đồng hồ đeo tay này của anh trông cũng không tồi chút nào! Chẳng lẽ vừa rồi anh 'mượn' của người thanh niên kia à?"

Sắc mặt Trần Bân đại biến: "Cô nói vậy là có ý gì?"

Khương Mật mở to hai mắt: "Ơ, tôi có nói gì đâu chứ?"

Trần Bân vội vàng cởi đồng hồ trên cổ tay ra đưa tới: "Chị Khương, chị cầm xem giờ đi."

Khương Mật nhìn thoáng qua, năm giờ rưỡi. "Cảm ơn anh đã nhiệt tình dẫn đường. Đây, trả anh."

Trần Bân: "Em xin tặng chị Khương."

Khương Mật: "Đừng, bây giờ anh đưa cho tôi, quay đầu lại đi tố cáo tôi cướp đồng hồ của người khác. Thế thì tôi làm sao dám nhận được!"

Trần Bân: "Tôi không tố cáo đâu. Cô có thể nói cho tôi biết, làm sao cô biết được?"

Khương Mật: "Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết hết tâm tư của anh rồi. Sau này, mấy cái ý nghĩ đen tối trong đầu anh nên thu liễm lại, chuyên tâm học hành cho tốt, ngày càng tiến bộ hơn đi."

Trần Bân: "Chị Khương, hay là em dẫn chị đi căng tin? Cơm ở căng tin Đại học Bắc Kinh vừa rẻ lại vừa ngon đấy ạ."

Khương Mật cười tủm tỉm: "Thôi, không được rồi."

Đợi đến cổng trường, Khương Mật lại trả đồng hồ cho Trần Bân: "Tôi không thể nhận cái này. Sao tôi có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà nhận đồ quý giá của anh được?"

Mèo Dịch Truyện

Trần Bân lại kiên quyết đẩy đồng hồ vào tay Khương Mật: "Tôi với chị Khương rất tâm đầu ý hợp, chị giống hệt như chị gái ruột của tôi vậy. Chiếc đồng hồ này, em xin tặng chị. Nếu chị không cần, em sẽ ném thẳng nó xuống hồ Vị Danh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Mật cảm khái: "Đại học Bắc Kinh quả nhiên danh bất hư truyền, sinh viên Đại học Bắc Kinh ai nấy đều thân thiện đến thế."

Bác bảo vệ nhìn một màn này, vẻ mặt đầy khó hiểu. Mấy bạn học xung quanh cũng đều trợn mắt kinh ngạc. Trần Bân này, sao tự dưng lại đổi tính? Lại gọi một cô gái nhỏ là chị, còn nhất định phải tặng đồng hồ? Chắc là uống nhầm thuốc rồi.

Khương Mật đành phải nhận lấy chiếc đồng hồ: "Vậy chúng ta có duyên gặp lại." Lại nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Đừng nghĩ đến việc lại 'mượn' đồng hồ của người khác nhé. Sau này đi làm, tự mình mua lấy."

Trần Bân khom lưng: "Chị, đi thong thả ạ."

Chờ bọn họ ngồi lên xe Jeep, Khương Mật cầm khăn tay lau chiếc đồng hồ đeo tay một lần, sau đó đeo lên cổ tay, tiếc nuối nói: "Đồng hồ nam, đeo vào tay em trông rộng quá."

Mọi người trên xe đều kinh ngạc nhìn cô. Từ Nhạc Ninh thốt lên: "Sao cậu biết hay vậy chứ!!!"

Khương Mật: "Liếc mắt một cái là nhìn ra ngay thôi."

Từ Nhạc Ninh: "Sao tôi lại không nhìn ra được nhỉ!"

“Trần Bân tự bản thân đã kể lại, hắn ta là kẻ khá tai tiếng, lại nắm trong tay chút quyền hành vặt vãnh, chắc hẳn đã không ít lần chèn ép, bòn rút của các bạn học khác. Hễ thấy hắn, học trò bình thường đều vội vã tránh đi, có một thanh niên không kịp tránh mặt, hắn ta liền để mắt tới chiếc đồng hồ trên cổ tay người ta. Chàng trai kia đành vội giấu tay ra sau lưng, nhưng ánh mắt vẫn không rời chiếc đồng hồ đang đeo trên tay Trần Bân.” Khương Mật thản nhiên giải thích, đoạn liếc nhìn chiếc đồng hồ nam vừa được nhắc tới, lòng không mấy ưng ý, thầm nghĩ chiếc này chắc còn có thể sửa được. Cô nói thêm: “Thật ra thì Trần Bân cũng chẳng sợ tôi kể lể đâu. Hắn ta chỉ lo tôi còn biết thêm những chuyện tày trời khác mà hắn đã làm mà thôi.”

Từ Nhạc Ninh khẽ nhếch miệng: “Đầu óc cô rốt cuộc lớn lên thế nào vậy, có phải là ăn hạt óc chó mà khôn ra không đấy???”

Thẩm Hoài Thành và Khương Ngưng nhìn nhau đầy vẻ phức tạp, cứ mỗi lần họ tưởng chừng đã hiểu hết sự lanh lợi của Khương Mật, cô bé lại khiến họ bất ngờ hơn nữa. Thẩm Hoài Tĩnh có vẻ mặt sùng bái: “Chị Mật Mật, nếu hắn ta xấu xa như vậy, chúng ta dạy cho hắn một bài học đi thôi.”

Khương Mật đáp: “Chuyện này không dễ xử lý chút nào. Hiện tại hội học sinh có địa vị khá lớn, hắn ta có thể càn rỡ như vậy, khẳng định phải có kẻ đứng sau chống lưng, mà kẻ đó lại cực kỳ khó lung lay, tám phần mười là người của Cách ủy hội. Đây chính là nan giải vô cùng. Tôi lại chẳng mấy am hiểu về nơi đây, cũng chỉ có thể làm mỗi việc hù dọa hắn ta một chút mà thôi, hơn nữa, ngày mai tôi cũng đã về nhà rồi.”

Trần Bân cũng muốn yên ổn chuyện này, hắn ta cũng là kẻ biết điều, co được giãn được.

Thẩm Hoài Tĩnh có chút tiếc nuối, Tiểu Tương Bao thì vô cùng tò mò với chiếc đồng hồ mới của Khương Mật. À mà nhà họ Khương thì làm gì có đồng hồ đeo tay! Thằng bé cứ mân mê ngắm nghía mãi không thôi, Khương Mật mỉm cười nói: “Chờ cháu trưởng thành, cô sẽ tặng cho cháu một chiếc đồng hồ đeo tay thật đẹp.”