Bà ta lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, "Ôi chao, cháu gái Khương Ngưng bất hạnh của tôi, sau này biết làm sao mà gả chồng được nữa đây!"
Lòng Chu Phù Du tan nát, đau đến quặn ruột, ngạt thở. Bà gắng gượng nén lại một hơi, rồi lao ra ngoài. Bà muốn đến ngã ba Hoàng Thạch, Hoài Thành của bà ấy nhất định vẫn ổn mà!
Thẩm Tuyền Sinh cũng vội vàng chạy theo sau. Trong đầu óc họ lúc này chỉ còn hình bóng con cái, hoàn toàn chẳng lọt tai những lời của Triệu Thục Phân nữa.
Triệu Thục Phân thầm kín thở dài một tiếng. Giờ này họ chẳng thiết nghe gì đâu, cứ chờ đến khi bình tâm lại, họ sẽ biết ngay con dâu Khương Ngưng mang số khắc phu đã khắc c.h.ế.t con trai mình!
Khương Thư Âm nặn ra vẻ khóc lóc: "Mẹ ơi, mau nói với bác cả, bác dâu cả đi! Con sẽ chạy đến nhà bác cả, mẹ thì ra cửa hàng cung cấp tìm bác ấy nhé. Anh rể... anh rể đã mất rồi!"
Triệu Thục Phân chỉ cảm thấy đắc ý khôn xiết, có thể đích thân đi xem bộ dạng đau khổ của Tô Trân Trân, thật khiến người ta hả hê khôn tả.
Bà ta vội vã mà hấp tấp đi đến cửa hàng cung cấp, mặt trời chói chang, mồ hôi nhễ nhại. Đợi đến cửa hàng cung cấp, bà ta giấu đi nụ cười đắc ý, thay vào đó là bộ mặt sướt mướt chạy vào: "Chị dâu ơi, con rể chị... nó c.h.ế.t rồi! Ở ngã ba Hoàng Thạch, xe bị tảng đá lớn đổ ập xuống!"
Tô Trân Trân đang bán đồ, nghe nói như thế, bà ấy tái mặt đi: "Cô đang trù ẻo ai đấy hả?" Vừa nhìn thấy là Triệu Thục Phân, bà ấy giận dữ: "Cô nói cái quái gì thế hả?"
Triệu Thục Phân vội vã đáp: "Thẩm Hoài Thành c.h.ế.t thật rồi, chị dâu ơi. Khương Ngưng nhà mình sắp thành góa phụ rồi còn gì. Chị mau đi xem đi, ba mẹ Thẩm đã đến ngã ba Hoàng Thạch rồi, tảng đá lớn trên núi lở xuống, đè bẹp cả chiếc xe rồi đấy!"
Mèo Dịch Truyện
Tô Trân Trân nhìn bà ta chẳng có vẻ gì là đùa cợt, bà ấy đứng sững như trời trồng: "Em dâu à, cái chuyện này không thể đem ra đùa giỡn được đâu! Cô có tin tôi sẽ xé nát mặt cô ra không hả?"
Triệu Thục Phân càng gấp gáp: "Đây không phải là chuyện có thể nói đùa đâu! Trong bệnh viện đã tiếp nhận rất nhiều người bị thương nặng. Còn những ai chưa được đưa tới, thì e là đã bị tảng đá đè c.h.ế.t rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Trân Trân lòng trào dâng nỗi tuyệt vọng, nhưng vẫn cố giữ một tia hy vọng mỏng manh: "Ngưng Ngưng và Mật Mật đâu rồi? Còn bé Tiểu Tương Bao thì sao? Chúng nó thế nào? Đã được đưa đến bệnh viện chưa?"
Triệu Thục Phân "À này!" một tiếng: "Khương Ngưng, Khương Mật và cả bé Tiểu Tương Bao cũng lên kinh thành ư? Chúng nó cũng ngồi trên chiếc xe buýt định mệnh đó sao! Trời đất quỷ thần ơi, tôi đâu có thấy chúng nó ở bệnh viện! Vậy là Khương Ngưng và Khương Mật cũng đã c.h.ế.t rồi! Mau đến ngã ba Hoàng Thạch mà xem đi! Trời ơi, đây là nghiệp chướng gì mà thảm khốc đến vậy không biết!"
Những người khác chạy đến khuyên can: "Chị Tô ơi, chị đừng quá sốt ruột, cứ đến đó xem trước đã!"
Tô Trân Trân lao ra cửa, một người trẻ tuổi ngăn bà ấy lại: "Chị ơi, cứ đạp chiếc xe đạp của tôi mà đi cho nhanh!"
Tô Trân Trân vội vàng đạp chiếc xe, Triệu Thục Phân tính nhân tiện có xe để theo sau xem cho rõ cảnh náo loạn, nhưng chậm một nhịp, chiếc xe đạp đã lướt đi như bay, bà ta chẳng còn đuổi theo kịp nữa.
Thôi thì cũng chẳng sao, chỉ nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc, m.á.u me hỗn độn kia thôi cũng đủ khiến lòng bà ta thỏa thuê, chi bằng không cần tận mắt chứng kiến cũng được.
Khương Thư Âm cũng vội vã chạy đến nhà Khương Ái Quốc. Sau khi nghe tin, Khương Ái Quốc vội vàng đạp xe lao đi, Khương Thư Âm cũng nhanh nhẹn nhảy phóc lên ghế sau. Trong đầu cô ta, tiếng nói chuyện với hệ thống vang lên: "A ha ha ha ha, nữ chính c.h.ế.t rồi, nữ chính c.h.ế.t rồi!"
Hồng Ngọc: "Mẹ kiếp! Chết thật ư???"
Khương Thư Âm tự nhủ: [Là bị tử kiếp của Thẩm Hoài Thành liên lụy, ha ha ha, thật sự là quá tốt lành!]
Khương Ái Quốc đạp xe đạp gần nửa giờ, trên đường còn gặp vài người đang vội vã đi về phía ngã ba Hoàng Thạch. Khi vừa tới nơi, ông đã thấy Tô Trân Trân.
Hai người vừa đi vừa lảo đảo về phía trước. Mặt đất ngập đầy m.á.u me, hầu như chẳng còn chỗ nào để đặt chân.