Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng tựa vào vai anh, để mặc anh ôm mình. Người đàn ông này trên người có chút mùi mồ hôi, nhưng lại xen lẫn một hương vị khác, rất dễ chịu, đặc biệt cuốn hút.
Nhưng cô chỉ dựa vào một lúc liền nói:
“Để em đi nấu cơm.”
“Để anh, để anh! Không cần em phải động tay đâu. Chỉ cần anh còn ở nhà, em không cần phải làm gì cả!” Chu Dã nói, tuy vẫn lưu luyến cảm giác ôm vợ, nhưng cũng sợ cô đói bụng.
Giờ mà đói là đói hai người lận!
Anh dỗ cô ăn tạm bánh đào và uống bột mạch nha cho đỡ đói, sau đó lấy trứng và mì sợi ra ngoài.
Nấu mì cũng không quá phức tạp, nước sôi là có thể cho vào, đun một lát là xong.
Trước khi nấu, Chu Dã còn tranh thủ đổ đầy ấm nước nóng trong nhà.
Anh thì chẳng sao, mùa đông uống nước lạnh cũng chẳng hề gì, nhưng cô thì khác, cô ấy cẩn thận, đã vậy còn đang mang thai, tuyệt đối không thể sơ suất.
Anh còn múc một chậu nước sôi để chuẩn bị vặt lông gà, rồi mới bắt đầu luộc mì.
Không lâu sau, anh bê vào hai tô mì nóng hổi — tô của Bạch Nguyệt Quý có hẳn hai quả trứng ốp la, còn anh thì chỉ có một quả.
Bạch Nguyệt Quý đã uống bột mạch nha cách đây mười phút, còn bánh đào thì chưa ăn, cô gói lại cất đi. Nhưng một mình cô ăn không hết bát mì to như vậy, nên gắp bớt cho Chu Dã một phần.
“Vợ à, em không cần gắp cho anh đâu, anh ăn đủ rồi.” Chu Dã hơi ngẩn ra, nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tô mì của anh vốn ít hơn hẳn. Tuy anh có buôn bán bên ngoài, kiếm ra tiền, nhưng giờ anh là người có vợ có con rồi, nên tất nhiên phải tiết kiệm. Anh ăn ít một chút, thì vợ con sẽ có thêm một chút.
Bạch Nguyệt Quý nói:
“Nhiêu đây em ăn không hết.”
Cô gắp thêm cho anh một quả trứng nữa, rồi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Ăn đi.”
Chu Dã cười tít mắt, nhưng vẫn gắp trứng lại cho vợ:
“Mì thì được, chứ trứng thì không. Trứng em phải ăn!”
Lòng anh như tan chảy, vợ anh bắt đầu quan tâm anh thật rồi, món mì thơm ngon như vậy mà cô bảo không ăn hết, trứng cũng sẵn lòng nhường cho anh…
Đây chính là để anh trong lòng rồi còn gì!
Anh thậm chí còn muốn đi ra mộ bố mẹ để “báo cáo”, để họ yên tâm, vì khi mất, điều họ lo nhất là anh. Anh trai anh chẳng buồn nghe lời bố mẹ, chỉ mấy ngày sau khi họ qua đời là đã đuổi anh ra khỏi nhà.
Nhưng anh chẳng buồn giận, nói đúng ra còn phải “cảm ơn” anh trai chị dâu — nếu không bị đuổi, làm sao anh có thể có được vận may như bây giờ?
Bạch Nguyệt Quý không biết những suy nghĩ trong lòng người đàn ông này.
Anh yêu thương cô, nấu cả một tô mì to đùng, cô ăn không hết là phải.
Huống chi, anh mới hai mươi hai tuổi, đang là tuổi ăn khỏe, bao nhiêu ăn cũng không hết, tất nhiên là nên chia bớt cho anh, cũng không nên để phí.
Bởi vì thời buổi này, mì là thứ rất quý giá.
Thế là, hai vợ chồng vừa ăn mì, vừa thi thoảng đưa mắt nhìn nhau, không khí giữa họ ngọt ngào và ấm áp vô cùng.
Bạch Nguyệt Quý cũng ngạc nhiên với chính mình, cô ăn hết phần mì còn lại sau khi đã chia cho anh.
Ngày trước, nhiều nhất cô chỉ ăn được một quả trứng với nửa bát mì là cùng, nhưng giờ… chẳng chừa lại chút nào.
Chẳng lẽ đây là khẩu vị khi mang thai?
Chu Dã thấy vợ ăn ngon thì mừng rỡ:
“Vợ à, trong tủ còn mì sợi đấy, em thích thì cứ ăn. Anh còn đặt thêm năm cân bột mì nữa, khi nào lấy được thì mình làm bánh bao hay nấu mì tùy ý nhé!”
“Ừm.”
“Em nghỉ ngơi chút đi, để anh đi hầm gà.” Chu Dã thu dọn chén bát xong thì nói.
Bạch Nguyệt Quý vốn định thu dọn, nhưng thấy anh làm rồi thì thôi, để mặc anh đi.
Cô cất gói bánh đào vào tủ đồ, và cũng lần đầu tiên nhìn kỹ những thứ bên trong.
Trước kia, cô và Chu Dã “nước sông không phạm nước giếng”, chẳng hề ăn cơm chung, ai ăn nấy lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nên cô chưa từng để ý tủ của Chu Dã có những gì, không ngờ mở ra mới thấy, bên trong toàn là lương thực.
Giờ này, nhiều nhà đã sắp hết gạo đến nơi, đều đang trông chờ mấy hôm nữa chia lương thực.
Vậy mà trong nhà cô, có hẳn một bao ngô khô, chắc cũng phải hai ba chục cân.
Nửa bao hạt bắp xay nhuyễn, một bao bột khoai, một bao bột đậu, mỗi thứ cũng chừng hai mươi cân.
Ngoài ra còn có một túi nhỏ đậu phộng và đậu nành, chắc khoảng ba đến năm cân.
Nhìn kỹ lại, cô hiểu ngay, phần lớn số lương thực này là Chu Dã mua từ bên ngoài.
Anh thường xuyên đi ra ngoài, mỗi lần đều là: ngủ rất sớm, nửa đêm ra đi, trời gần sáng mới về.
Những thứ mang về cũng chính là số lương thực này.
Mấy hôm nữa chia lương thực, nhưng cô không có công điểm, còn Chu Dã là kẻ nổi tiếng lười nhác trong đội — chẳng làm gì, chỉ có mấy ngày thu hoạch lúa là ra đồng phụ giúp, còn lại toàn lảng vảng cho có mặt.
Thế nên, dù chia thì cũng chẳng được bao nhiêu.
May mà anh đã chuẩn bị từ trước, mua sẵn lương thực đầy đủ mang về nhà.
Trước đây, khi còn độc thân, Chu Dã gần như chẳng bao giờ mua nhiều lương thực, có mua cũng chỉ là tầm hơn trăm cân từ đội sản xuất, đủ ăn là được, hiếm khi nấu nướng ở nhà.
Nhưng năm nay thì khác — anh có vợ rồi, thế là bắt đầu mua nhiều hơn, cũng thật sự bỏ ra không ít tiền.
Đợi vài hôm nữa chia lương thực, anh còn dự định sẽ lại mua thêm trước mặt mọi người, vì lượng chia theo công điểm thì chắc chắn không đủ ăn!
Mọi người trong đội sản xuất cũng không lấy làm lạ gì, chỉ biết vừa ghen tị vừa không thể làm gì, ai bảo cái tên lưu manh Chu Dã này, lắm vận may làm chi!
Cách đây hai năm, hình như anh vào rừng săn được cả một con lợn rừng, đúng là bản lĩnh, thứ đó mà bắt được thì quả là ghê gớm thật.
Không hổ là tên lưu manh số một của thôn.
Năm ngoái, anh vào núi săn gà rừng, nghe đâu gặp được một cây linh chi to cỡ cái chậu.
Năm nay càng không tưởng nổi, vào núi săn thỏ lại gặp phải củ nhân sâm ngàn năm!
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là tin đồn, chẳng ai tận mắt thấy.
Nhưng có người bảo nhìn thấy anh lén mang mấy thứ đó đi cầm ở hiệu cầm đồ trong thành phố, nghe nói được một khoản kha khá!
Có tiền rồi, sau khi cưới cô vợ trí thức Bạch Nguyệt Quý, Chu Dã mua tủ áo, tủ đựng đồ, ai thấy cũng không lạ gì.
Dù ai cũng ghen tị, nhưng cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong.
Không ít người cũng từng vào núi tìm vận may, nhưng chẳng kiếm được gì, lại suýt nữa bị rắn độc cắn chết.
Dưới đáy tủ, nơi Chu Dã khóa lại, là những bao lương thực quý giá.
Phía trên cùng của tủ còn có một gói đường đỏ, một gói đường trắng, bột mạch nha và bánh đào cũng đặt ở đây, cùng với một túi mì sợi khô.
Mì sợi bây giờ không như thời hiện đại, sợi to, làm thô sơ, không được tinh xảo.
Nhưng đây chính là mì làm thủ công 100%, mang theo mùi thơm đậm đà của lúa mì, là loại tinh lương cực kỳ quý trong thời buổi này, giá đương nhiên không rẻ.
Còn tiền mua đống đồ này, Bạch Nguyệt Quý biết rõ, không phải nhờ lợn rừng, linh chi hay nhân sâm gì cả.
Thực ra là chuyện thế này:
Sau khi bị anh trai và chị dâu đuổi khỏi nhà, Chu Dã tình cờ quen một ông địa chủ già bệnh tật đầy mình.
Ông ấy không sống được bao lâu, trước khi c.h.ế.t dặn Chu Dã chôn mình tử tế, đừng để xác bị vứt ngoài hoang bị chó hoang rỉa thịt, và tặng anh một vòng ngọc cùng một vòng vàng làm chi phí.
Chu Dã sau đó chôn cất ông ta cẩn thận, rồi mang vòng vàng đi bán, lấy tiền đó làm vốn bắt đầu buôn bán kiếm lời.
Còn cụ thể anh buôn gì, làm gì thì ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng không rõ.
Bởi trong nguyên tác, hai người chỉ là tuyến phụ, dùng để làm nền cho cú “vả mặt” nữ chính, nên không miêu tả quá kỹ.
Mà tình hình hiện tại, dù có biết anh làm ăn mạo hiểm, thì cũng chẳng có cách nào khác, vì cả gia đình trông vào mình anh để sống.