Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 22







Bạch Nguyệt Quý biết người mà anh nhắc đến là Quảng Hạ và Quảng Thu, liền cười nói:



“Anh đi hầm cá đi, em còn chưa viết xong sách.”



Lúc này cô đang có cảm hứng viết, đầu óc như suối tuôn trào, nên muốn tiếp tục viết thêm.



Chu Dã liền đi làm cá để hầm. Anh nấu ăn cũng khá giỏi, đem cá đã làm sạch vào bếp, đợi nồi nóng mới bỏ cá vào, thêm nước tương, tỏi, hành các thứ, món cá hầm sẽ thơm phức vô cùng.



Anh kiểm soát lửa trong bếp lò, tiện thể cho mấy con gà con đang giữ ấm trong bếp ăn chút thức ăn.



“Phải lớn nhanh lên nha, vợ tao sinh con xong là phải trông chờ vào tụi mày đó.” Chu Dã vừa cho gà ăn vừa lẩm bẩm tính toán.



Anh đã hỏi bên trạm y tế, dự sinh là vào tháng Năm năm sau, đến lúc đó mấy con gà này vừa khéo lớn, có thể g.i.ế.c làm món cho vợ bồi bổ trong tháng ở cữ.



Cho gà ăn xong, anh vào nhà lấy bánh bao ngũ cốc đã làm sẵn từ hôm qua. Những thứ như bánh bao thế này thường làm một lần nhiều chút, khi muốn ăn thì mang ra hấp lại là xong.



Hôm qua hai vợ chồng đã làm không ít.



Khi Chu Dã bận rộn, Bạch Nguyệt Quý không hề xen vào, anh cũng không làm phiền cô.



Sau khi làm xong hết việc, Chu Dã mới quay lại tìm vợ. Thấy vợ đang viết chăm chú, anh đứng một hồi lâu mới ghé lại gần:



“Vợ ơi, em đang viết gì thế?” Dạo gần đây anh hay thấy vợ viết gì đó.



Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh, Chu Dã liền ghé qua hôn nhẹ một cái.



Cô cười nói: “Viết sách.” rồi cũng ngừng bút vì đang đúng đoạn kết thúc một phần.



Chu Dã cầm lên xem, vừa nhìn liền khen:

“Vợ ơi, chữ em đẹp thật đó.”



“Đẹp chỗ nào?” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn gã đàn ông thô kệch này.



Chu Dã không diễn tả được: “Nói chung là đẹp, từng nét từng nét, y như in ra luôn vậy.”



Bạch Nguyệt Quý viết chữ chân phương, từng nét rõ ràng, đúng thật nhìn như bản in, vừa chỉnh tề vừa dễ nhìn.



“Vợ ơi, em đang viết gì thế?” Chu Dã mong chờ nhìn cô, chẳng lẽ là thư tình viết cho anh sao?



“Bài viết, để gửi cho tòa soạn báo.” Bạch Nguyệt Quý không biết anh nghĩ gì, nói tiếp:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Em định gửi bài cho tòa soạn, nếu được chọn đăng thì sẽ có nhuận bút, như vậy chi tiêu trong nhà cũng không đổ hết lên vai anh. Chỉ là không biết có được hay không.”



Chu Dã nghe xong liền hiểu, vội vàng nói:

“Vợ ơi, chuyện trong nhà em đừng lo nhiều, có anh đây rồi, anh nhất định không để em với con đói rét đâu!”



Bạch Nguyệt Quý cười, đưa tay xoa mặt anh. Cô nhận ra mình thật sự mê gương mặt này của anh.



“Em biết anh là người có bản lĩnh, sẽ không để em và con đói khổ, em cũng tin mình không chọn sai người. Nhưng đây là mái ấm của cả hai chúng ta, em không thể để anh gánh hết. Việc nặng em làm không nổi, cũng không giúp được gì, nhưng viết lách, gửi bài, thử kiếm nhuận bút phụ thêm chi tiêu, việc đó em làm được.”



Bạch Nguyệt Quý là phụ nữ hiện đại, cô không định để đàn ông nuôi mình. Dù anh sẵn sàng nuôi, nhưng cô cũng muốn thể hiện giá trị bản thân. Viết bài không chỉ là cách thể hiện chính mình, nếu may mắn được đăng, đó cũng là sự đóng góp cho gia đình nhỏ của họ.



Chu Dã cảm động vô cùng, anh đúng là tích đức mấy đời mới cưới được người vợ như vậy.



“Chỉ là thấy em vất vả quá.” Chu Dã xót xa nói.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Nguyệt Quý cười: “Cũng không đến nỗi, nếu thấy mệt em sẽ nghỉ. Hơn nữa có việc gì đó để làm vẫn hơn là rảnh rỗi không làm được gì. Khi viết em còn đọc lại mấy cuốn sách trước đây, cũng là ôn lại để hiểu sâu hơn. Xem như một công đôi việc.”



Chu Dã thấy vợ mình thật sự có khí chất của người có học, lời nói ra như văn thơ, đúng là một người có văn hóa, đi bên cạnh gã thô lỗ như anh… nhưng không sao, anh sẽ cố gắng để xứng đôi với cô – một cặp trai tài gái sắc!



“Chỉ là không biết có được không, nếu không được, thì mẹ con em vẫn phải dựa vào anh thôi.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh nói.



Chu Dã liền đáp: “Vợ yên tâm, chồng em nhất định không để mẹ con em ăn cơm độn khoai đâu!”



Bạch Nguyệt Quý liếc mắt lườm anh một cái. Chu Dã có EQ cao, lập tức nhận ra mình an ủi sai cách:



“Anh thấy chắc chắn bài viết của vợ sẽ được chọn, em viết hay như vậy mà!”



Bạch Nguyệt Quý giả vờ nói: “Anh chưa xem mà, sao biết viết hay?”



“Vợ ơi, không nói đâu xa, chỉ nói đến chữ của em thôi, anh sống từng này tuổi lần đầu mới thấy chữ ai đẹp vậy. Một người thô lỗ như anh nhìn còn thấy dễ chịu, thấy người có học thật giỏi, huống chi là mấy người có học thật sự, lẽ nào lại không nhìn ra? Người viết ra được chữ như thế thì viết ra bài thế nào cũng hay! Gửi cho tòa soạn, chắc chắn sẽ làm cả tòa soạn chấn động!”



Chu Dã nịnh một câu mà khiến Bạch Nguyệt Quý đang định trêu anh cũng không nhịn được mà bật cười, khóe môi khẽ cong lên:

“Không đứng đắn tí nào.”



Chu Dã cười rồi ôm vợ vào lòng:



“Anh đâu có không đứng đắn, những lời anh nói đều là thật lòng, từ tận đáy tim đấy.”



Bạch Nguyệt Quý tựa trong vòng tay anh, hỏi han xem lúc anh sang nhà cậu có lạnh không, đi đường thế nào.



Nhắc đến chuyện này, Chu Dã liền kể lại lời của mợ anh:



“Mợ bảo, đến khi em sinh xong thì nói một tiếng, mợ sẽ sang chăm em ở cữ.”



“Làm phiền người lớn tuổi như vậy có ổn không?” Bạch Nguyệt Quý hơi do dự.



“Không sao đâu, người lớn mà, sau này anh mang quà sang nhiều chút là được, em không cần áy náy đâu.” Chu Dã nói.



Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý mới gật đầu. Dù cô không thích làm phiền người khác, nhưng chuyện sinh nở cô thật sự chưa có kinh nghiệm. Hơn nữa, dự sinh là tháng Năm sang năm, lúc đó có lẽ Chu Dã đã phải ra đồng làm việc rồi.



Trong nhà chỉ có mình cô với em bé, đúng là cần có người phụ giúp.



“Lần này anh sang báo tin vui, cậu với mợ kéo anh hỏi tới mấy lần, cứ hỏi: ‘Vợ cháu thật sự muốn sống yên ổn với cháu à?’ Anh phải trả lời đến khô cả miệng họ mới yên tâm, mới thật lòng vui vẻ.” Chu Dã cười kể.



Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười theo.



Chu Dã lại thở dài một tiếng:



“Chỉ khổ anh Quảng Thu, hồi nhỏ bị sốt cao làm hỏng dây thanh, thành ra bị câm. Bây giờ tuy cao to lực lưỡng, nhưng chẳng kiếm được vợ đàng hoàng. Anh ấy còn lớn hơn anh một tuổi mà vẫn ế chỏng chơ, anh thì sắp làm bố rồi.”



Bạch Nguyệt Quý nói:



“Chỉ là không nói được thôi mà, chắc cũng không đến nỗi nào?”



“Người ta vẫn chê ấy.” Chu Dã lắc đầu, “Bà mối giới toàn mấy bà góa, hơn anh ấy tám mười tuổi, con riêng cũng bảy tám tuổi rồi, còn đòi dắt con theo về làm dâu. Cậu với mợ anh không chịu. Họ muốn tìm cho anh Quảng Thu một cô gái trẻ chưa chồng.”



“Khó tìm lắm nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý nói.



“Chắc chắn là khó rồi, có người thì vừa mở miệng đã đòi một trăm đồng tiền sính lễ!” Chu Dã bĩu môi.



Đó đều là chuyện mợ anh kể, bảo là gả con gái gì mà y như bán người, lại còn hét giá lên trời!



Vì chuyện này, cậu với mợ anh đều đang lo lắng không yên.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com