“Nó thật lòng muốn sống yên ổn với cháu à?” – Lão cậu vui vẻ hỏi, ông cũng không trách Chu Dã vì mãi mới đến báo tin vui, ông chỉ mong điều này thôi.
Chu Dã gật đầu chắc nịch:
“Thật đó cậu! Cậu đừng không tin, cháu đâu dám lấy chuyện này ra gạt cậu. Đến Tết bọn cháu cũng tính sẽ về thăm cậu.”
Nét cười trên mặt Lão cậu càng sâu thêm:
“Được! Tết nhớ về đấy!”
Lão cậu thật sự rất thương đứa cháu này. Trước đây, vì cứu mẹ mà nó tự nguyện bán thân, gánh tội thay người khác nên bị giam hai năm. Dù cuối cùng bệnh mẹ không cứu nổi, nhưng Chu Dã đã cố gắng hết sức rồi. Sau đó, khi được thả ra lại bị chính anh trai đuổi ra khỏi nhà, lão cậu sao nỡ để anh không có chỗ dung thân?
Ông gọi hai con trai đi giúp làm nhà đất cho anh, dù nhà ông cũng chẳng khá giả gì nhưng vẫn cố gom được ít tiền giúp cháu dựng lại mái ấm. Cũng vì tình nghĩa ấy mà năm nào Chu Dã cũng đến thăm ông vài lần, lần nào cũng mang quà theo.
Thằng bé này, là đứa biết ơn, tốt tính lắm.
Nhưng lão cậu vẫn luôn lo lắng, vì đến hai mươi hai tuổi vẫn chưa cưới vợ, mà nó lại không giống đứa con trai út của ông, không nói được, không cưa nổi vợ là chuyện bình thường. Chứ Chu Dã mà ế thì ông không khỏi sốt ruột.
Lúc nhận được thiệp mời cưới, ông còn bảo vợ bắt đầu lo liệu mai mối cho anh nữa kìa.
Không ngờ cuối cùng đứa cháu này lại bản lĩnh đến vậy, cưới được một cô thanh niên trí thức làm vợ, giờ còn có con rồi. Sang năm là chính thức làm cha!
“Sau này phải sống cho đàng hoàng đấy. Cưới vợ, có con rồi, vai phải gánh trách nhiệm. Dù mình không ăn thì cũng phải để vợ con được ăn. Phải chăm chỉ làm ăn!”, lão cậu vừa mừng vừa dặn dò.
Ông vẫn nhớ rõ tật xấu của Chu Dã, chẳng ưa gì việc đồng áng, toàn thích mấy trò vặt vãnh lách luật. Chính cái thói ham chơi đó là điểm khiến ông không yên tâm.
Chu Dã cười cười:
“Cậu à, cậu tranh thủ cơ hội dạy dỗ cháu đấy hả? Lão đội trưởng cũng nói vậy với cháu, hàng xóm cũng nói, giờ đến cậu. Làm như trước đây cháu hư lắm không bằng!”
“Cháu hư thật còn gì!”, ông hừ một tiếng, “Không hư thì đã chẳng đến năm nay mới lấy được vợ!”
“Đó là vì cháu kén chọn chứ bộ! Người thường sao lọt vào mắt cháu được? Chu Dã này lấy vợ là phải lấy người đẹp nhất!”, Chu Dã bắt đầu khoe khoang.
Lão cậu tuổi già nhưng rất thích cái dáng vẻ hừng hực khí thế này, đặc biệt là từ đứa cháu mà ông thương nhất. Ông cười tươi rói:
“Thế vợ cháu đẹp lắm hả?”
Chu Dã dõng dạc:
“Đẹp chứ sao!”
Lão cậu gật gù, nghiêm mặt nói:
“Vậy thì càng phải kiếm công điểm cho giỏi. Phụ nữ nhà người ta khi còn con gái như hoa như ngọc, mà lấy cháu rồi sống khổ sống sở, thiên hạ chẳng bảo nó mắt mù số xấu à? Người ta phải nhìn vào mà nói: ‘Nhà này may mắn, gả cho được người chồng tốt như Chu Dã’. Chứ đừng để người ta bảo: ‘Tướng trong đám lùn cũng chọn phải đứa dở nhất!’ Một cô gái thanh niên trí thức đàng hoàng mà lại gả cho cái thằng ba trợn như cháu…”
“Cậu đừng châm chọc nữa, vợ cháu là mạng của cháu mà, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy chịu một chút uất ức nào. Dù sao giờ nói miệng cũng chẳng có ích, cậu cứ nhìn xem sau này bọn cháu sống hạnh phúc ra sao!”
Chu Dã nghĩ bụng: Vợ mình, nhất định phải sống thật rạng rỡ, thật xinh đẹp!
Lão cậu bật cười:
“Cậu chờ xem!”
Lúc này Chu Dã mới hỏi:
“Ủa, cậu ơi, mợ, hai anh họ với mấy chị dâu, mấy đứa nhỏ đâu cả rồi? Nhà sao vắng tanh vậy?”
“Mợ cháu không biết đang tám chuyện ở nhà ai rồi, chị dâu của cháu dắt con về ngoại thăm người thân. Còn hai thằng anh hôm qua đi thả lưới, sáng nay ra sông gỡ lưới bắt cá, chắc sắp về rồi. Cháu đừng vội về, lát nữa có cá thì mang về cho vợ cháu ăn.”
Vừa nói xong thì ngoài sân vang lên tiếng mợ:
“Ông nó ơi, có phải Tiểu Dã đến không đó?”
“Chắc là nghe người ta bảo cháu tới nên mới về sớm đấy, chứ mọi hôm có về sớm thế đâu.”, lão cậu cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Dã bước ra đón, cười tươi rói:
“Ôi dào, mợ về rồi à, dạo này ăn gì mà nhìn càng ngày càng trẻ ra vậy?”
“Cái thằng này, cưới vợ rồi mà cái miệng vẫn dẻo quẹo.”, mợ vừa cười vừa mắng yêu, “Mợ đang ở nhà bác Lâm, ngồi bện dây với bà ấy, nghe con trai bà ấy bảo cháu tới nên về luôn.”
Lão cậu hút một hơi thuốc lào, chen vào:
“Nó còn mang theo một con thỏ béo nữa, phải đến mấy cân thịt!”
Mợ cười rạng rỡ:
“Chắc chắn là mang tới cho ông già này có món nhắm rượu đây mà.”
Rồi quay sang hỏi:
“Tiểu Dã à, còn vợ cháu đâu, sao không dẫn sang đây luôn?”
Chu Dã cười đáp:
“Vợ cháu ở nhà dưỡng thai. Cháu tính Tết mới đưa cô ấy sang chào hỏi, giờ thì cứ để ở nhà nghỉ ngơi trước.”
Mợ nghe xong thì mừng rỡ:
“Vợ cháu có thai rồi hả?”
“Dạ, hơn ba tháng rồi, sắp sang tháng thứ tư.” Chu Dã cười đáp.
Mợ ngạc nhiên:
“Bầu lớn thế mà sao không báo sớm hơn?”
Lão cậu hừ mũi cười:
“Thằng nhóc này sợ đến tay không nên đợi săn được con thỏ rồi mới dám xách sang báo tin vui đấy.”
Mợ với không khách sáo gì, ghé sát lại nói nhỏ:
“Mợ nghe loáng thoáng từ con gái nhà họ Triệu đi lấy chồng về quê kể lại…”
Chu Dã thở dài, nói rõ ràng:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trong thôn có nhiều người lắm chuyện, toàn đặt điều bậy bạ về cháu. Vợ cháu nghe được cũng từng hiểu lầm, tưởng cháu không đàng hoàng. Sau này mới biết là cháu vì chữa bệnh cho mẹ mới phải làm vậy, cô ấy bảo đàn ông mà biết hiếu thảo thì không thể là người xấu, nên mới đồng ý sống tử tế với cháu.”
Nghe vậy mợ cũng yên tâm, liền dặn dò:
“Về nhà nhớ bảo với vợ cháu, đến lúc nó sinh con, mợ sẽ qua chăm. Nó không có mẹ chồng, mợ thay thế, tuyệt đối không để nó sinh con xong mà phải ăn cơm nguội canh lạnh, chẳng ai trông nom!”
Thật ra hôm nay Chu Dã mang con thỏ đến cũng là có ý nhờ vả chuyện này.
Anh ngượng ngùng cười:
“Vậy thì cháu không khách sáo nữa đâu ạ. Cậu mợ cũng biết vợ cháu là thanh niên trí thức, nhà cháu lại chẳng có người lớn, tới lúc đó thật sự cần làm phiền mợ rồi.”
“Cháu cứ yên tâm, đến lúc vợ cháu sinh thì đến gọi mợ, mợ thu xếp đồ đạc rồi qua ngay.” Mợ nói chắc như đinh đóng cột.
Rồi bà lại kéo Chu Dã ngồi xuống, nói đủ chuyện cần chú ý khi mang thai, đồ sống lạnh thì tuyệt đối không được ăn, rồi còn nói thêm một câu:
“Thanh niên bọn cháu phải biết kiềm chế đấy nhé, có bầu rồi là không được sinh hoạt vợ chồng nữa đâu!”
Câu này làm Chu Dã đỏ bừng cả mặt, chỉ biết vội vã gật đầu lia lịa.
Thật ra chuyện này hôm qua anh cũng đã tranh thủ đi hỏi bác sĩ trạm y tế. Họ nói ba tháng đầu và ba tháng cuối thì phải kiêng tuyệt đối, còn giai đoạn giữa thai kỳ nếu sức khỏe ổn định thì vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng nhẹ nhàng, nhưng phải cẩn thận.
Chu Dã thì hoàn toàn có thể nhịn được, nhưng vợ anh thì khác. Vợ anh mềm mại ngọt ngào như thế, mỗi lần cô ấy nũng nịu, ám chỉ một chút thôi là anh đã chịu không nổi rồi!
Đừng nói là cái chuyện kia, chỉ cần cô ấy muốn, đến cái mạng này anh cũng dâng luôn không hề do dự!