Trong mắt bà Lý đương nhiên cháu trai mình điểm nào cũng tốt, vừa thông minh lại vừa lương thiện. Nhưng hiện thực trước mắt không thể không khiến bà Lý cúi đầu.
Bà thấy Diệp Tỷ Nhi mọi thứ đều tốt nhưng chậm chạp mãi vẫn không có ai hỏi thăm, vẻ ngoài Diệp Tỷ Nhi giống mẹ mình, dáng người cao gầy thanh tú, đáng tiếc thính lực không tốt, người bình thường chướng mắt chị ấy, người tới làm mai không phải tuổi cao không có tiền cưới vợ, thì chính là ma ốm cả năm đều triền miên trên giường bệnh. Bà Lý không nỡ để chị ấy chịu khổ, vẫn giữ lại đến hơn hai mươi tuổi.
Kéo dài mãi cuối cùng đã trở thành tâm bệnh của bà Lý.
Bách Ca Nhi… Trên người bị đóng dấu thành phần địa chủ, sợ là cũng không dễ làm mai.
Bà Lý yên lặng bất thường.
Loại trầm mặc này không phải trầm mặc cam chịu, mà là trầm mặc vì đau khổ.
Chú Đức nói: “Coi như yêm da mặt dày một lần, đợi lát nữa yêm sẽ mang Tứ Nha tới đây, để người trẻ tuổi tiếp xúc với nhau.”
Chú Đức cũng đã tiếp nhận sự thật nhà chủ nhân trở nên nghèo túng rồi, từ người bề trên trước đây lưu lạc thành người hạ đẳng như hiện giờ, nhưng trong lòng ông ta, bà chủ và Bách Ca Nhi vẫn là ân nhân của ông ta như cũ. Nếu không ông ta sẽ không cố ý đưa con gái lớn nhà mình đến đây để kết thân.
Chiều hôm đó, chú Đức Tứ Nha, hòn ngọc quý trên tay tới.
Cô gái nhỏ để tóc mái bằng, nhìn có chút ngây thơ. Cũng không trắng trẻo mập mạp như cha cô miêu tả, nhưng diện mạo cũng không giống cha mình. Tuy rằng không được coi là xinh đẹp, được cái trắng nõn, cười rộ lên nhìn rất đáng yêu.
Bà Lý nhìn vài lần, có vẻ rất vừa lòng.
Bà vỗ tay Tứ Nha bảo: “Đi ăn cơm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tứ Nha nheo lại mắt, đồng ý.
Cô cũng biết loáng thoáng ý định của cha mình, nên vẫn luôn tránh né không chịu tới nhà họ Hạ. Kéo dài tới năm nay, cuối cùng cũng không thể tránh nổi nữa, phải tới dập đầu cho “Chủ nhân” thời trước này.
Lần đầu tiên trông thấy Bách Ca trong truyền thuyết, vẻ ngoài rất tuấn tú, vốn dĩ Hướng Tứ Nha bảy phần không muốn lúc này đã biến thành bảy phần nguyện ý.
Vân Chi
Đầu tiên cô bổ hết củi trong nhà, sau đó còn giặt sạch tất cả quần áo của bà Lý, chị Hạ, và Tam Nha, cần mẫn phơi chúng lên sào trúc.
Cô nhìn Hạ Tùng Bách, cúi đầu gọi anh một tiếng “Bách Ca Nhi”.
Sau khi ăn cơm trưa xong Hạ Tùng Bách đạp xe lên huyện một chuyến, buổi chiều về nhà đã trông thấy con gái chú Đức đang thu dọn trong nhà anh, còn bổ sạch số củi mà mỗi ngày anh phải bổ.
Trước khi gả chồng con gái phải học việc “Kim chỉ”, thời này việc kim chỉ không phải thêu thùa như thời cổ đại, mà là thu dọn nhà cửa, rửa rau nấu cơm. Vốn dĩ chị Hạ đã từng bàn chuyện cưới hỏi một lần, Hạ Tùng Bách tự mình đưa chị gái đến cửa, nhìn chị Hạ thu xếp việc nhà trong ngoài, chứng tỏ cho nhà trai thấy bản lĩnh nội trợ mà mình học được ở nhà.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, còn gì không rõ nữa.
Chị Hạ cùng nhau phơi quần áo với Tứ Nha, phơi xong còn cười tủm tỉm sờ đầu cô ấy, giống như đối đãi với em dâu mình vậy.
Chắc hẳn chị ấy đã nghe được từ chỗ bà nội, biết Tứ Nha tới làm gì.
Huyệt Thái Dương của Hạ Tùng Bách co giật đau đớn.
Anh kéo chị gái mình sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng hung dữ nhìn cô gái kia.