Bà Lý nghe vậy, nước mắt chảy xuống ào ào. Sau khi khóc rống lên một trận, bà dùng bàn tay gầy gò của mình nhẹ nhàng xoa đầu cháu trai.
“Cháu trưởng thành rồi.”
“Bà không quản được cháu nữa, muốn mua xe đạp thì mua đi.” Nói xong bà lau khô nước mắt, quay đầu sang bên kia.
“Cháu phải nhớ rõ, bà chỉ còn mình cháu.”
Hạ Tùng Bách cất ba tấm vàng lá và hạt đậu vàng vào trong túi, anh biết bà nội có thể hiểu cho anh, nhưng bà cần thêm một chút thời gian để chậm rãi tiếp thu.
Bà nội coi anh như nguồn sống của mình, gìn giữ như tròng mắt, hồi nhỏ khi anh đánh nhau đến phát sốt, bà lo lắng thức trắng cả đêm, rớt nước mắt đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Hạ Tùng Bách từng nghe chú Đức nói, bà nội anh là một người phụ nữ rất kiên cường, trước kia rất ít khi trông thấy bà uể oải. Nhưng khi ông nội rồi đến cha anh lần lượt qua đời, lòng tin của bà đã bị đập nát. Bà trở nên khuyết cảm giác an toàn, trở nên cẩn thận, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể khiến bà căng thẳng rất lâu.
“Cháu sẽ cẩn thận.”
Hạ Tùng Bách nói xong thì bê chén bát bà nội mình ăn xong ra ngoài, một bát canh lớn chỉ còn thừa lại một chút, có thể nhìn ra được đêm nay chắc hẳn bà nội anh đã ăn rất ngon miệng, đáng tiếc lại bị thằng cháu trai bất hiểu này làm cho tức giận đến mức đau lòng.
……
Triệu Lan Hương biết sáng nay Hạ Tùng Bách đi theo Thiết Trụ ra ngoài, chính mắt cô nhìn thấy anh ngồi trên ghế sau xe Thiết Trụ, nghe thấy tiếng Thiết Trụ sung sướng nói sẽ dẫn anh vào thành phố lăn lộn.
Cả ngày hôm nay anh ra ngoài làm gì, không cần phải nói cũng biết.
Khiến Hạ Tùng Bách đi lên “Con đường đen tối” này, đúng là không dễ dàng. Dù sao anh cũng là người sống trong niên đại này, biết đầu cơ trục lợi là chuyện trái pháp luật. Vốn dĩ Triệu Lan Hương định thay đổi suy nghĩ của anh một cách vô tri vô giác, không ngờ cô còn chưa bắt đầu, anh đã tự mình nghĩ thông suốt.
Triệu Lan Hương rất vui vẻ, giữa đêm cô đến gõ cửa phòng Hạ Tùng Bách.
Người đàn ông đang ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa “Ba dài một ngắn” kia, thì vội vàng xuống giường lén lút mở cửa ra.
Triệu Lan Hương chui vào phòng, thấp giọng nói: “Ngày mai có phải anh còn phải đi vào thành phố bán đồ với Thiết Trụ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, giọng nói dù đã ép tới mức cực nhỏ nhưng vẫn không thể che giấu được niềm vui sướng của cô.
Hạ Tùng Bách ậm ừ một tiếng như có như không, trong lòng anh không muốn nói nhiều với cô về chuyện này, về sau cũng sẽ không tâm sự về công việc không đứng đắn này cho cô nghe. Dù sao đây cũng không phải công việc vinh quang gì, để cô ít tiếp xúc với nó cũng coi như một loại bảo vệ.
Triệu Lan Hương nói tiếp: “Em nghĩ bây giờ chắc chắn anh đang rất cần một chiếc xe đạp nhỉ?”
“Em có xe, em bán nó cho anh được không?”
Thật ra Triệu Lan Hương không có xe, nhưng Đường Thanh có xe. Cô thường xuyên mượn xe của Đường Thanh lên huyện thành mua đồ, sau khi mượn rất nhiều lần, Đường Thanh tỏ ý muốn chuyển nhượng lại xe của mình cho cô với điều kiện kèm theo là, mỗi cuối tuần anh ta đều có thể tới nơi này cọ cơm.
Anh ta vẫn luôn nhắc mãi nhưng Triệu Lan Hương vẫn chưa đồng ý, quân tử không đoạt đồ yêu thích của kẻ khác, huống chi sau khi có Thiết Trụ giao hàng tận nhà, tần suất dùng xe của cô đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng tình hình trước mắt lại khác, Hạ Tùng Bách muốn làm chút “Chuyện xấu” đầu cơ trục lợi, anh cần phải có phương tiện di chuyển thay cho việc cuốc bộ.
Vân Chi
Tuy rằng trên huyện thành cũng có bán xe đạp, nhưng mà dù trả đủ tiền cũng chưa chắc đã mua được, người xếp hàng mua có thể nói đã xếp thành một vòng quanh thành phố. Những nhà trong thành phố muốn nở mày nở mặt một chút đều cố gắng tích cóp một chiếc xe đạp làm tiền lễ hỏi, như vậy khi kết hôn mới có thể diện, đạp xe ra ngoài dạo một vòng không biết có bao nhiêu người phải ngước mắt lên nhìn.
Nhưng tình hình thực tế là nguồn cung xe đạp trong huyện thành rất ít, muốn mua được xe đạp trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, trừ khi có thể đến được thành phố S, bên đó nguồn cung sung túc, nếu không muốn được mua xe ở thành phố này chỉ có thể xếp hàng đến “mùa quýt”.
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, thờ ơ nói: “Em lấy đâu ra xe, chuyện này không cần em nhọc lòng, mau về ngủ đi. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”
Anh nói xong thì giả vờ ngáp một cái, bắt đầu đuổi Triệu Lan Hương về phòng.
Triệu Lan Hương nói: “Tuy rằng em không có xe, nhưng em có cách kiếm được. Em bán cho anh, nếu anh không có tiền, em có thể cho anh nợ, đợi đến khi anh kiếm được tiền rồi thì trả lại cho em gấp đôi.”
Không thể phủ nhận, Hạ Tùng Bách bị mấy lời nói ngu ngốc của bạn gái làm anh ấm lòng.
Anh cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, cảm giác được người khác quan tâm rất thoải mái, giống như phơi mình dưới ánh nắng ấm áp vậy.
Trải qua một ngày bôn ba làm lụng vất vả, lại trông thấy bà nội rơi nước mắt, thật ra Hạ Tùng Bách có chút mỏi mệt. Nhưng tối hôm nay, khi nghe thấy người yêu ủng hộ mình vô điều kiện như vậy, trong lòng Hạ Tùng Bách đã thoải mái hơn một chút.
Thấy anh không nóng nảy đuổi người nữa, dừng một lát Triệu Lan Hương nói tiếp: “Sáng mai em cũng phải dậy sớm làm mấy cân bánh ngọt…… Chúng ta đi ngủ trước đi, cũng muộn lắm rồi.”
Cô dễ dàng buông tha cho Hạ Tùng Bách phá lệ như vậy, bởi vì ngày mai cô còn phải dậy sớm hơn gà nữa.