Bà chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, đầu vẫn quay ra ngoài cửa sổ, ngẩn người nhìn khung cảnh bên ngoài.
Triệu Lan Hương yên lặng đặt bát móng giò heo vẫn đang bốc hơi lên bàn, rồi lui ra ngoài không một tiếng động.
Sau khi người đi rồi, bà mới quay đầu lại bưng bát lên, bắt đầu nhấm nháp món móng heo, mùi vị quá tuyệt vời, hương thơm tràn ngập cả gian phòng, muốn người ta không chú ý đến cũng khó.
Miếng thịt được hầm chín cực kỳ mềm mại, thích hợp với người tuổi cao răng yếu, chỉ cần cắn một miếng là có thể xé ra được một miếng lớn, nước hầm màu đỏ phủ trên miếng móng giò khiến nó tỏa sáng giống như được tráng bằng một lớp men thượng đẳng, cằn một cái vào miếng thịt, màu đỏ bên ngoài hòa vào màu trắng bên trong, lớp mỡ béo ngậy bao lấy thịt nạc màu sẫm bên trong, màu sắc bóng loáng, có thể khơi dậy cơn đói khác trong lòng tất cả mọi người, nhất là đối với người lâu rồi không được ăn mặn, giống như gặp được ốc đảo giữa sa mạc vậy.
Bà cúi đầu, yên lặng nhấm nuốt thịt chân giò mềm mại, vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức.
Hừ!
Một mảnh khóa vàng của Bách Ca Nhi đổi được thứ này coi như không thiệt.
...
Dưới ruộng hạt kê đã chín, mọi người lại bắt đầu công việc gặt gấp, Triệu Lan Hương là lao động yếu sức được phân công công việc nhẹ nhàng là phơi lương thực, còn những người lao động khỏe mạnh khác trong thôn đều phải ra đồng thu hoạch lương thực, tuốt hạt kê, rê thóc. Trên cánh đồng tiếng máy kéo chạy bằng dầu ma-dút vang dội cả bầu trời xanh thẳm.
Bận rộn công việc mãi cho đến lúc chạng vạng, ánh nắng mặt trời khiến làn da mọi người đều rám đen lại, Triệu Lan Hương mang theo hai bình nước muối nhạt để bổ sung nước cho mọi người, nước muối nhạt còn được cô cố ý ngâm trong nước giếng lạnh buốt, vô cùng giải khát.
Chu Gia Trân cũng tham gia gặt gấp ngoài ruộng, từ sáng sớm cho đến khi mặt trời khuất bóng, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm của cô ấy đã thấm đầy mồ hôi, khiến Triệu Lan Hương vô cùng bội phục.
"Có mệt không? Hay là ngày mai cô đến sân phơi lúa với tôi đi."
Khuôn mặt bị phơi nắng đỏ ửng của Chu Gia Trân nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi không mệt, lao động có thể tạo ra giá trị."
Cô ấy lau mồ hôi, kiêu ngạo nói tiếp: "Tôi cảm thấy, khi còn sống con người nên cố gắng như vậy, để đến khi tuổi tác đã cao, nhớ lại những chuyện mình từng trải qua, sẽ không phải hổi hận, không phải xấu hổ vì đã sống một đời tầm thường không có chí tiến thủ."
Mặc dù chưa từng đọc "Thép đã tôi thế đấy" Triệu Lan Hương vẫn nghe hiểu được những lời này. Cô không nhịn được bật cười: "Cô hoàn toàn đắm chìm trong lý tưởng còn sống còn phấn đấu của Paul thật rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Gia Trân cảm kích chân thành, nói: "Nó là một quyển sách hay có thể ảnh hưởng đến vận mệnh con người, trước đây tôi thương xuyên cảm thán số mệnh của mình nhấp nhô, hiện giờ tôi chỉ cảm thấy hổ thẹn, bên trong có một câu nói tôi đặc biệt tâm đắc, tôi chia sẻ cho cô biết nhé."
"Thép được tôi luyện trong lửa nóng và nước lạnh, cho nên sau khi tôi luyện xong mới có thể cứng rắn không sợ gì cả, cuộc đời chúng ta cũng rèn luyện trong đấu tranh và thử thách, học cách không khuất phục trước những khó khăn trong cuộc sống."
"Những lời này cô có thể chia sẻ với Hạ Tùng Bách." Chu Gia Trân mỉm cười, trên mặt có chút xấu hổ và lo lắng.
Cái nhìn của cô ấy về Hạ Tùng Bách sinh ra trong quá trình lao động, cuối cùng thay đổi cũng trong quá trình lao động, Một người đàn ông có thể xử lý tỉ mỉ công việc nhà nông, kiên nhẫn giống như đang bảo vệ con mình sao có thể là tên du côn lưu manh chơi bời lêu lổng giống như lời đồn được. Trước kia Hạ Tùng Bách không làm việc cùng một chỗ với mọi người, mà một mình đau khổ làm việc ở một góc khuất xa xa, lần này được gọi về bên này, tất cả biểu hiện của anh, cách anh chịu khó thành thật như một con trâu già, đều rơi vào trong mắt Chu Gia Trân.
"Lần trước anh ta đọc bản kiểm điểm rất hay, trước đây tôi có cái nhìn thành kiến về anh ta..." Chu Gia Trân cảm khái.
Triệu Lan Hương rót một chén nước muối loãng cho cô ấy uống, cắt ngang lời Chu Gia Trân: "Mau uống đi, nói đến anh ấy làm gì?"
Còn nhắc mãi anh trước mặt cô nữa.
Vân Chi
Điều này khiến Triệu Lan Hương hơi căng thẳng, chẳng lẽ mình thể hiện rõ như vậy sao? Khiến ai cũng nhìn ra được?
Cô đã cố gắng hết sức tỏ ra bình thường khi ở cùng với anh, khi có người khác gần như cô không hề nói chuyện với Hạ Tùng Bách.
Chu Gia Trân đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Cô quên rồi à, tôi từng nói xấu anh ta ngay trước mặt ở nhà họ Hạ, lại còn nói bậy về anh ta với cô nữa, bây giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi."
Chu Gia Trân nhắc đến điều này, Triệu Lan Hương mới nhớ ra.
Khi đó sau khi Chu Gia Trân ra về, cô mới phát hiện ra Hạ Tùng Bách vẫn luôn ngồi xổm trong vườn rau, qua hàng rào trồng đậu hà lan xanh rì kia, cô nhìn thấy được đôi mắt sâu thẳm u ám của anh.
Triệu Lan Hương nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô truyền lại những lời này cho anh ấy, Paul là chiến sĩ làm bằng sắt thép, cô chỉ là người phụ nữ làm từ m.á.u thịt, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để bản thân mệt mỏi quá."
Chu Gia Trân gật đầu.
Thấy thế Triệu Lan Hương mới quay người đi đưa nước cho chị Hạ.
Chạng vạng khi mọi người kết thúc công việc, mới là lúc Triệu Lan Hương bắt đầu công việc coi sân phơi của mình, sau khi phơi nắng lương thực bỏ vào kho sẽ không dễ bị mốc, nhưng buổi tối nhất định phải có người đến coi sân phơi, lương thực của cả đội sản xuất đều phơi nắng ở chỗ này, lỡ như ban đêm trời đổ mưa còn có người thông báo để mọi người cùng nhau thu dọn.