Hạ Tùng Bách nấu xong vài món ăn, rửa sạch tay, bảo hai người ra ngoài ăn cơm.
Trên môi anh chứa đầy ý cười, dòng nước máy trong veo chảy xuống, lướt qua ngón tay anh, vô cùng xinh đẹp. Trên người anh mang theo khí chất ưu nhã không nhanh không chậm lắng đọng qua năm tháng, mất đi vẻ ngây ngô của thanh niên, sáng lên vẻ ổn trọng và trưởng thành của đàn ông trung niên.
Ngay cả chị Hạ cũng cảm thấy, lúc này em trai mình rất mê người, vừa săn sóc vừa chu đáo. Nhưng mà chị nhìn Triệu Lan Hương trước mắt, ánh mắt không hề dừng trên người anh nửa phần, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc.
Ánh mắt chị Hạ không nhịn được lóe lên, nhìn về phía Hạ Tùng Bách cười bỡn cợt.
Triệu Lan Hương khiếp sợ trước tay nghề tuyệt diệu Hạ Tùng Bách để lộ ra, món ăn anh làm ra rất tinh xảo, đẹp đến mức cô không nỡ ăn, là một người đàn ông, có khả năng nấu nướng như vậy đúng là khiến người khác rất giật mình.
Cô cũng biết thật ra xuất thân của chị em nhà họ Hạ rất bất phàm, dù sao mấy con phố mặt sau cửa hàng Lan Hương đều là sản nghiệp của Hương Bách.
Trên bàn ăn, một nửa trong số sáu món ăn chính xuất phát từ tay Hạ Tùng Bách, một nửa khác xuất phát từ tay Triệu Lan Hương. Chị Hạ nếm món ngon trên bàn, thỏa mãn nheo mắt lại, trong ánh mắt tỏa ra niềm vui sướng không hề che giấu chú nào.
Chị Hạ sống nửa đời trong tình trạng đói khổ lạnh lẽo, sở thích lớn nhất chính là đồ ăn, mỗi khi nếm được món ăn ngon, trên mặt chị sẽ vô thức lộ ra ánh sáng hạnh phúc, so với việc cho chị rất nhiều tiền còn khiến chị vui vẻ hơn.
Chị rót đầy rượu cho hai người, khoa tay múa chân nói rất nhiều, Hạ Tùng Bách hiểu ý phiên dịch lại: “Cụng ly, chúc làm ăn phát đạt.”
Anh nhìn chị cả khoa tay múa chân ra dấu, dừng một chút, vẻ mặt dịu dàng nói tiếp: “Lan Hương, chúng tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ, thuận lợi.”
Anh nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu cuộc sống mới, cũng buông tha cho bản thân.”
Anh dùng danh nghĩa chị cả, trộm thêm vào những lời này. Sau khi nói xong Hạ Tùng Bách dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương, trong đôi mắt lạnh lùng đã được phủ lên một tầng ấm áp.
Giọng anh giống như hàm chứa độ ấm vậy, vừa ấm vừa trầm ổn, lan trong không khí truyền thẳng vào tai Triệu Lan Hương.
Nghe thấy câu “Buông tha cho bản thân”, cánh mũi cô lập tức chua xót, thiếu chút nữa nước mắt đã tuôn rơi. Trên mặt cô vẫn mang nụ cười như trước, trong lòng đã bắt đầu cố nén khóc.
Ba chiếc cốc pha lê khẽ chạm vào nhau, bầu không khí được đẩy lên đến cực điểm. Rất lâu rồi Triệu Lan Hương chưa được ăn bữa cơm nào náo nhiệt như vậy, tuy rằng mới quen biết hai người chưa lâu, nhưng khoảnh khắc này lại rất ăn ý giống như bạn bè nhiều năm rồi.
Hạ Tùng Bách lẳng lặng nhấp rượu trắng, di chuyển ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Lan Hương vùi đầu ăn cơm nóng hổi, hơi ấm bốc lên từ bát cơm dường như làm mờ đôi mắt cô.
“Buông tha cho bản thân” câu nói này nhẹ nhàng biết bao, nhưng Triệu Lan Hương lại không làm được, cô vẫn luôn sống trong bóng ma. Vô số đêm khuya trong giấc mộng, cô đều mơ thấy Kiệt Kiệt, ban ngày cô cắn răng kiên cường nén nước mắt vào trong, không để nó tuôn rơi.
Cô nhớ thằng bé, từ khi mất đi cô vẫn luôn tự trách.
Sau khi ly hôn, cô không chỉ mở cửa hàng của riêng mình, còn bắt đầu phát triển, công việc kinh doanh không ngừng tăng trưởng. Tương lai dựa vào nó để nuôi sống bản thân không thành vấn đề, dùng nó để dưỡng lão cũng dư dả, nhưng trong lòng Triệu Lan Hương vẫn một mảnh u ám.
Vân Chi
Cô thử khiến bản thân trở nên bận rộn, khiến cơ thể trở nên mệt mỏi tới cực điểm, không có thời gian nhàn rỗi để đau buồn.
Nhân viên trong cửa hàng đã ra về từ lâu, cô vẫn ngồi dưới ánh đèn vội vàng may quần áo, mỗi ngày đều tới sớm nhất, về muộn nhất.
Khi cô nghe thấy câu nói nhẹ nhàng “Buông tha cho bản thân” từ miệng Hạ Tùng Bách, dường như cảm giác chua xót trong lòng bị kích thích, cô cố lấy lại tinh thần, cười nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ tự nhiên nhé.”
Thấy cảm xúc đau khổ trong mắt cô, trong lòng Hạ Tùng Bách sinh ra xúc động, hận không thể ôm lấy cô, an ủi cô như kiếp trước.
Nhưng anh không đi theo, chỉ đứng bên cửa sổ trong phòng khách, châm một điếu thuốc chậm rãi rít một hơi. Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nhỏ truyền đến từ trong nhà vệ sinh, anh cau mày chỉ muốn hút thuốc.
Chị Hạ vẫn không tim không phổi ngồi ăn bàn tiệc phong phú đầy món ngon, Hạ Tùng Bách hút xong một điếu thuốc, thì đi về phía nhà vệ sinh.
Anh đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Triệu Lan Hương hoảng loạn quay người đi lau sạch nước mắt.
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào, nước mắt long lanh.
Hạ Tùng Bách lích sự đưa qua một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều sẽ qua.”
Nước mắt cô khiến anh nhớ lại năm đó, cô mang theo hơi ấm đến bên cạnh anh, nhìn anh hèn mọn giãy giụa trong cuộc sống, có phải khi ấy cô cũng đau lòng giống như anh lúc này không?
Trong khoảng thời gian gánh nặng cuộc sống ép người ta không thở nổi, những ngày tháng không nhìn thấy một tia hy vọng ấy, cô đã dịu dàng an ủi anh như vậy. Hết lần này tới lần khác, vừa kiên nhẫn vừa tinh tế, cổ vũ anh vượt qua thung lung đi tới đỉnh cao.
Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn chiếc khăn trắng tinh trước mặt, nhìn vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh an ủi của anh, nước mắt lại tuôn rơi.
Cô khẽ lắc đầu, vừa đau lòng vừa có chút quẫn bách bảo Hạ Tùng Bách ra ngoài ăn cơm tiếp đi.