Ngay khi Tưởng Kiến Quân đang có ý định cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, đột nhiên anh ta nhận được “Phê chuẩn ly hôn”, bên trong còn mang theo cả chứng minh đã ly hôn, và giấy thỏa thuận ly hôn.
Khi mở xấp tài liệu rất dày ấy ra, đầu óc anh ta lập tức nổ ầm ầm, trái tim rơi thẳng xuống vực sâu vô tận. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ bàn chân lên trên, lan tràn thẳng tới trái tim.
Anh ta cầm tài liệu tới hỏi lãnh đạo trực tiếp của mình: “Chuyện này là thế nào?”
Lãnh đạo nói: “Thứ này là do chính cha cậu mang tới, sao hả? Cậu không biết à?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của lãnh đạo còn toát ra vẻ không tán đồng, ông ta thở dài tiếc hận: “Cậu là nhân tài vô cùng ưu tú, thế mà lại phạm phải chuyện hồ đồ này, bây giờ không ly hôn, chẳng lẽ còn đợi khi gièm pha tuôn ra mới bằng lòng ly hôn sao?”
Hàm nghĩa trong lời đối phương, khiến Tưởng Kiến Quân cảm thấy hít thở không thông.
Anh ta cắn răng hỏi: “Là cha tôi sao?”
“Tôi có gièm pha gì?”
Lãnh đạo vẫn luôn rất thưởng thức Tưởng Kiến Quân lấy một túi văn kiện da trâu từ trong ngăn kéo, ném ra trước mặt anh ta: “Mang về tiêu hủy đi, đừng bạc đãi tiểu Triệu, cô ấy là quân tẩu tốt.”
Tưởng Kiến Quân cầm lấy cả túi văn kiện da trâu và xấp tài liệu ly hôn mang về, anh ta vô cùng hoảng hốt, đống tài liệu nhẹ bẫng lại như ngọn núi nặng nề đè ép trên lồng ngực, ép cho anh ta không thở nổi. Tờ giấy mỏng manh mang theo khí lạnh, xuyên qua quần áo dày cộp, chui thẳng vào trong lòng anh ta.
Anh ta móc chìa khóa ra, vặn khóa mở cửa nhà.
Nó vẫn mang dáng vẻ không dính bụi trần như trước khi Triệu Lan Hương rời đi, trong không khí phảng phất mùi hương ngọt ấm mà cô thích, nhưng nữ chủ nhân của căn phòng dường như sẽ không quay lại nữa.
Ngón tay Tưởng Kiến Quân vô lực mở túi văn kiện da trâu ra, một phần khẩu cung thú tội của Phương Tĩnh thình lình xuất hiện trước mắt, cộng thêm một tấm ảnh chụp anh ta quần áo không chỉnh tề đang ôm cô ta ngủ say sưa.
Hai mắt Tưởng Kiến Quân gần như nhỏ ra máu, anh ta bóp nát ly nước trong tay, m.á.u tươi nhỏ xuống mặt bàn trơn bóng, dần dần nhiễm đỏ đám văn kiện ly hôn chỉnh tề.
Anh ta lẩm bẩm: “Lan Hương, không phải như thế.”
“Anh không làm chuyện gì có lỗi với em... Không có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tấm ảnh này chụp vào một ngày nào đó mấy năm trước, anh ta uống rượu với một đám bạn, uống say khướt tối cũng không về nhà. Anh ta thuê một gian phòng trong khách sạn, khi tỉnh lại thì trông thấy trong khuỷu tay mình có thêm một người phụ nữ.
Tưởng Kiến Quân là người đàn ông cực kỳ tự hạn chế, chưa bao giờ gần nữ sắc, trong bộ đội vẫn luôn ngàn ly không say, có xảy ra chuyện gì hay không, bản thân anh ta hiểu rõ. Nhưng nếu ồn ào ra ngoài, người chịu thiệt vẫn là phụ nữ, cuối cùng Tưởng Kiến Quân không truy cứu trách nhiệm của Phương Tĩnh, chỉ hung hăng răn dạy cô ta một trận.
Một mặt anh ta âm thầm cảnh giác với Phương Tĩnh, âm thầm xa cách cô ta, mặt khác anh ta lại thống khổ vì đã nhận rõ bộ mặt thật của đối phương, tình cảm ngày xưa hoàn toàn sụp đổ.
Từ xưa đến nay Tưởng Kiến Quân chưa từng nhìn thấy bức ảnh này, sau khi xem xong anh ta đã hiểu, năm đó rốt cuộc vì sao vợ mình lại sinh non, có lẽ vì nhìn thấy tấm ảnh này dẫn tới bị kích động té ngã trong phòng bếp.
Cảm giác đau đớn như mất một miếng thịt lan tràn trong lòng anh ta.
“Xin lỗi, anh thật sự không biết...”
…
Ngày hôm sau, anh ta xin nghỉ, đi tới cửa hàng quần áo của Triệu Lan Hương, tìm cô.
Vân Chi
Khi trông thấy Tưởng Kiến Quân, Triệu Lan Hương gần như hoảng sợ, nhìn anh ta giống như trắng đêm chưa ngủ, tơ m.á.u che kín con ngươi, một đám râu xanh mọc hai bên má cưa cạo, quần áo bẩn thỉu lẫn mùi mồ hôi chưa thay, cả người tràn ngập hơi thở suy sụp.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao?”
Cũng may Triệu Lan Hương đã dự kiến trước, cô thuê thêm một nhân viên trực cửa hàng thay mình, cô hiểu sáng nay chắc chắn cô không có cách nào làm việc được, vì thế nhanh chóng bảo nhân viên trong cửa hàng làm thay công việc cô đang dang dở, còn cô thì đuổi Tưởng Kiến Quân ra khỏi cửa hàng.
“Đi thôi.”
Cô đã lường trước được một ngày nào đó anh ta sẽ biết chuyện ly hôn, cô cũng đã chuẩn bị tốt nên ứng phó với cái ngày này từ lâu.
Tưởng Kiến Quân và cô đi đến một con đường dân cư thưa thớt, anh ta dùng sức ôm chặt cô, nghiến răng nghiến lợi, hỏi: “Em muốn ly hôn với anh đến vậy sao?”
“Mười bảy năm hôn nhân, nói bỏ là bỏ được, Triệu Lan Hương anh không ngờ em lại là người phụ nữ nhẫn tâm như vậy.”
Anh ta lẩm bẩm: “Trước đây là em muốn kết hôn với anh...”