Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 332: Phiên ngoại – Kiếp trước 12



Tưởng Kiến Quân chờ cô trả lời, nhưng rất lâu sau cô vẫn chưa mở miệng, cũng không ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta chua xót nói: “Ăn đi, em thích ăn cá mà.”

“Anh đã cố ý học cách nấu cá với đầu bếp trong nhà ăn, sau này em có thể ăn nhiều một chút.”

Triệu Lan Hương nhanh chóng lùa cơm hai cái, rồi nhanh chóng chui vào phòng mình.

Bây giờ cô đã khôi phục lại bình thường, không nguyện ý ở cùng phòng với anh ta, cho nên đã dọn phòng làm việc bên cạnh ngủ một mình. Tưởng Kiến Quân cũng không miễn cưỡng cô, giường của hai người rất lớn nhưng cô luôn rúc vào một góc, ôm đầu cuộn tròn người ngủ, để cô ngủ một mình, ngược lại cô có thể duỗi thẳng người ra.

Cô nói: “Tôi đã ngủ một mình rất nhiều năm rồi.”

“Không quen ngủ cùng người khác.”

Tưởng Kiến Quân cảm thấy cô hiện tại giống như một on nhím, chuyên môn b.ắ.n ra gai nhọn đ.â.m thẳng vào trái tim anh ta, khiến anh ta khó chịu.

Mỗi câu cô nói đều có thể gợi lên cảm giác áy náy trong lòng anh ta, không có cô gái nào lợi hại giống cô bây giờ.

“Đã ai nói không cho em ngủ một mình đâu, để anh dọn dẹp cho em một chút được không?”

Triệu Lan Hương nhanh chóng lôi mấy tấm ván gỗ ra, đây là chiếc giường năm đó khi bọn họ kết hôn từng mua, bởi vì ban đầu Tưởng Kiến Quân cũng phân phòng ngủ, sau đó chiếc giường này không bị ném đi, chỉ dỡ ra thành từng tấm gỗ đặt trong nhà kho.

Triệu Lan Hương nhanh tay dùng từng tấm gỗ riêng lẻ, thành thạo lắp lại thành một chiếc giường, cô làm đâu ra đấy, rửa sạch ván gỗ rồi trải thảm, lồng vỏ chăn vào, động tác rất lưu loát.

Khi một mình cô khiêng từng tấm ván giường ra, vẻ mặt rất bình thản, nhìn qua sức lực cũng rất lớn, động tác nhanh chóng, giống như khi không có Tưởng Kiến Quân ở nhà, cô thường xuyên một mình kiên cường bận rộn qua ngày như vậy.

Nhìn dáng vẻ vất vả của cô, khóe môi Tưởng Kiến Quân mấp máy, n.g.ự.c như bị thứ gì đó đè nặng.

Có một số việc giống như có chốt mở, không vặn chốt ra tất cả đều bình yên vô sự, sau khi vặn chốt lại giống như nước lũ tràn bờ đê, lộ ra tất cả những thứ đã bám đầy bụi bặm.

Mấy ngày qua, Tưởng Kiến Quân không dám nhớ lại quá khứ, chỉ cần đầu óc cẩn thận ngẫm lại thôi, cả người sẽ lập tức không dễ chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ngủ ngon.”

Anh ta chăm chú nhìn ánh đén của các gia đình khác bên ngoài cửa sổ, lại nhìn dung dan đang điềm tĩnh ngủ kia, đầu óc trở nên mờ mịt, lần đầu tiên nếm trải tư vị có đầy lời muốn nói nhưng lại không thể nào mở miệng được.

Vì sao lại biến thành như vậy?



Tưởng Kiến Quân từng tích cực tìm kiếm biện pháp trị liệu cho Triệu Lan Hương, từng dẫn cô đến chỗ bác sĩ tâm lý, cô thật sự bị bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng.

Sau khi mùa xuân tới, đám trẻ con trong khu tập thể dần dần đi học hết, mang đi cả náo nhiệt, cũng mang đi cả niềm vui của Triệu Lan Hương.

Vân Chi

Cuối cùng chỉ còn dư lại cậu nhóc béo, bởi vì chưa làm xong hộ khẩu, cho nên vẫn phải ở nhà chưa thể đến trường học.

Tưởng Kiến Quân gần như đã có thể tưởng tượng ra được, sau khi cậu nhóc béo đi học, cuộc sống của cô sẽ biến thành dáng vẻ nào rồi.

Anh ta bắt đầu tìm kiếm chuyện có thì di dời lực chú ý của cô, ý nghĩ lại cho cô một đứa trẻ cũng điên cuồng cắm rễ trong lòng anh ta.

Tuổi của hai người đều không còn nhỏ, nếu có thể giữ được đứa bé kia, bọn họ cũng coi như cha mẹ “Tuổi hạc” rồi. Nếu mấy năm tới không thể có con, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhưng sau một lần dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe, sau khi xem xong kết quả, đầu óc Tưởng Kiến Quân lập tức nổ tung, cả người choáng váng.

Bác sĩ chủ trị khoa sản chần chừ nói: “Vốn dĩ sức khỏe của đồng chí Triệu đã không tốt lắm rồi, cộng thêm lần này sinh non, đứa trẻ tháng quá lớn, bị thương gốc rễ. Hiện giờ tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, thuộc về sản phụ tuổi hạc... Sinh con sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.”

“Kiến nghị không sinh con.”

Tưởng Kiến Quân cầm bệnh án đứng bên cửa sổ hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn về phương xa, đầu óc mơ hồ.

Dường như anh ta đã hiểu được một chút vì sao Triệu Lan Hương lại thích nhìn về phương xa rồi, bởi vì khi nhìn cảnh vật, con người có thể không cần cố kỵ để mặc nước mắt tuôn rơi, sẽ không bị ai chê là người yếu ớt, cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra. Khi hốc mắt chứa đầy nước mắt nhìn ánh đèn từ các căn nhà khác, tựa như đôi mắt thâm tình.

Đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng tuôn rơi, chỉ vì chưa quá đau lòng. Anh ta đã vĩnh viễn mất đi đứa con của mình, cướp mất tư cách làm mẹ của cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com