Tâm tư của Đường Đường xoay chuyển liên tục, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ trấn tĩnh. Cô cắn răng gằn từng tiếng một: “Đúng, ờ, hiện tại tôi trở thành thục nữ rồi đó.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi Lễ hiện lên một ý cười nhàn nhạt, khóe môi hơi hé ra.
“Ừ, tôi biết rồi, thục nữ mau thu đồ lại đi. Tôi đói rồi.”
Cố Chi Lễ hỏi về việc học của cô, Đường Đường cũng giống như em gái cậu ta vậy, một năm một mười mà nói thật với cậu ta.
Nói xong, cô liền hỏi về bảng dán giấy kết quả thi của tháng trước: “Ngay từ đầu tiếng Anh của anh đã tốt như vậy rồi sao?”
Trầm mặc một lát, Cố Chi Lễ xấu hổ ho khan một tiếng: “Cũng bình thường thôi.”
“Nếu thành tích tốt, thì cần gì tìm cô để học hỏi nữa chứ?”
Cậu ta bình tĩnh hỏi ngược lại, khẩu khí vững vàng, không nhanh không chậm.
Ngữ khí bình thường như mọi khi, trong nháy mắt khiến Đường Đường thắc mắc liệu có phải cô chọc đúng chỗ nhạy cảm của người ta rồi không.
Đường Đường đánh trống lảng mà nói: “Anh có thể không ngại học hỏi người kém hơn mình, lại vừa khiêm tốn vừa nỗ lực như vậy. Đại Hải lại kiêu ngạo vô cùng, đối với những gì không biết thằng bé thà giấu kín trong lòng chứ không chịu thừa nhận là mình không biết.”
Cố Chi Lễ nghe vậy, vô cùng trầm mặc.
Không cần quay đầu lại xem cũng có thể đoán được biểu tình hiện tại trên mặt cậu ta, cậu ta thậm chí còn lấy tai nghe ra nghe tiếng Anh.
A...a.
Đi cả đoạn đường không nói gì, Cố Chi Lễ ngồi sau để Đường Đường chở mình, sau đó lại an tĩnh tiễn cô về nhà.
Cậu ta nói với Đường Đường: “Cô vẫn còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều chuyện linh tinh như vậy.”
“Cố học cho tốt là được rồi.”
Đường Đường nghe mà không hiểu nổi, cô không nhịn được hỏi: “Chuyện linh tinh là sao?”
Cố Chi Lễ nhớ lại bức thư không biết là của ai kẹp trong sách tiếng Anh của mình, thái độ từ đó về sau liền thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cậu ta chỉ nói cô lúc thông minh thì vô cùng chậm chạp, lúc ngốc nghếch thì lại trở nên vô cùng nhạy cảm lanh lợi.
Cố Chi Lễ giống như một người anh trai mà dạy dỗ cô: “Chuyện tốt nhất phải làm ở cấp ba chính là học hành cho tốt.”
“Cả tôi lẫn Đại Hải đều sẽ không nói tới chuyện yêu đương sớm, sau này không cần giúp chúng tôi nhận thư nữa, tiện tay cầm hộ cũng không cần.”
“Nhớ chưa hả?”
Vân Chi
Đường Đường gật đầu, nhớ kỹ hai điều cần nhớ. Sau này không cần nhận thư hộ nữa, cũng sẽ nhớ chính miệng Cố Chi Lễ đã nói rằng sẽ không yêu sớm.
Trước khi lên lầu, cô quay đầu lại nhìn cậu ta một cái: “Cũng chưa chắc đâu, Đại Hải từ trước tới giờ chưa từng nói như vậy, anh không thể nói thay em ấy được.”
Cố Chi Lễ chỉ vẫy vẫy tay về phía cô, không nói gì hết.
Rất nhiều năm sau, Hạ Gia Thụ hỏi Cố Chi Lễ tại sao năm cấp ba ấy có thể nói ra một câu chắc nịch như vậy.
Cố Chi Lễ trả lời cô: “Với tính cách như vậy của Đại Hải thì rất khó có người yêu được. Cậu ta mà tán được cô nào, anh sẽ theo họ của cậu ta luôn. Ha ha...”
Tiếng ha ha khi đó chưa biểu lộ hết được ý cười bên trong, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi Lễ lại có thể biểu lộ ra rõ được ý cười ấy.
.....
Đông đến, Cố Chi Lễ và Đại Hải đang khẩn trương chuẩn bị cho cuộc chiến thi vào đại học, bài thi học kỳ gom lại dày đến mức có thể đem làm củi đốt được luôn rồi.
Triệu Lan Hương nói với Đại Hải về tình cảnh thi đại học của cha mẹ cậu năm đó.
Cô ấy ngẩng đầu lên, tràn đầy xúc cảm nói: “Thi vào đại học có thể thay đổi vận mệnh của cả một thế hệ. Cha con ngày trước là nông dân nghèo tới nỗi còn không có đủ cơm để ăn, cứ đói rồi lại no, cơm ăn đều là phụ thuộc vào ông trời cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Đột nhiên việc thi vào đại học được khôi phục lại, ông ấy mới ý thức được đây là cơ hội duy nhất của mình, ông ấy liền dành hết tâm trí để học hành, học thâu đêm không ngủ. Phải biết rằng, trước đó một ngày đi học tử tế của cha các con đều không có. Nhưng sau đó ông ấy liền trở thành thủ khoa, nếu năm đó ông ấy không trở thành thủ khoa, những người như ông ấy chắc chắn sẽ không có cơ hội để học tập. Cũng trải qua nhiều đau khổ rồi, có thể nhận ra được. Vậy nên___”
“Đại Hải, Đường Đường, nửa đời các con trải qua yên ổn đều là thành quả phấn đấu của che mẹ. Nhất định phải đề cao việc thi vào được trường đại học, không được coi thường nó, nó đối với cả thế hệ của cha mẹ chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh cuộc đời.” Triệu Lan Hương bùi ngùi nói.
Đại Hải ghi nhớ thật kỹ những lời này của mẹ.
Cậu chuẩn bị thật kỹ cho kỳ thi, dù đông đến khiến ngón tay cứng ngắc, nhưng mà cậu vẫn đặt lên miệng thổi thổi rồi tiếp tục cầm bút làm bài.
Cha mẹ cậu năm đó đều là những người tài giỏi mà vượt qua gian nan, nhất là cha cậu còn là thủ khoa, Đại Hải ý thức bản thân không nên làm ô uế thanh danh của cha mẹ.