Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 315: Phiên ngoại: Đường Đường và Đại Hải - 4



Đường Đường có một đôi mắt cáo quyến rũ, ánh mắt sắc lạnh, đuôi mắt hẹp và hơi hếch lên tạo cảm giác đanh đá.

Trên tránĐại Hải đổ đầy mồ hôi, môi anh trắng bệch.

Anh lắc đầu, mím môi nhìn chị gái: “Quên đi, giúp em qua đó.”

Nghe nói áo trắng là đội trưởng bên kia, lúc này tình cảm của Đường Đường đối với áo trắng đã biến mất, cô giúp Đại Hải đến ghế đá bên cạnh ngồi. Mấy người còn lại cũng vây quanh lại đây, an ủi Đại Hải.

“Biểu hiện của Gia Thụ thật sự rất tốt.”

“Vừa rồi người đó cố tình đẩy em sao?”

Đường Đường hỏi em trai: “Chân em có đau không? Chị sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Cô muốn cõng Đại Hải giống như khi còn nhỏ nhưng Đại Hải lớn nhanh quá, thoáng chốc đã lớn hơn cô, Đường Đường vẫn tự xưng mình sức lực vô hạn, nhưng thùng cơm Đường Đường vẫn không thể mang cậu đi.

Đại Hải uống một cốc nước trong im lặng, nhàn nhạt nói: “Không đau nữa, chúng ta xem trận đấu đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt to đẹp trai, dáng vẻ thư thái điềm tĩnh này khiến mấy cô gái mê mẩn. Nhưng vừa nói xong liền ăn ngay một chưởng xuyên tim ngay sau lưng của Đường Đường, nhanh tới mức cậu bị sặc nước. Tư thế của thần tượng bất ngờ bị xé toạc.

Đường Đường đỡ cậu dậy, lạnh lùng nói: “Chị nói em phải đi bệnh viện.”

Lúc này có người tới gần Đại Hải, anh ta cắn môi xin lỗi Đại Hải, cuối cùng cúi đầu chào anh.

“Thực sự xin lỗi Gia Thụ, tôi nên tuân thủ quy tắc.”

Sau đó nam sinh bối rối đỡ Đại Hải lên lưng, đi về hướng phòng y tế.

Đường Đường ngẩng đầu lên, cô phát hiện đối diện mình là nam sinh mặc bộ đồ trắng, anh thờ ơ liếc nhìn rồi lau mồ hôi trên trán.

…......

Đường Đường nói với Đại Hải: “Về sau chúng ta không đi theo họ chơi nữa, một đám người mắt cao hơn đỉnh giống như thiếu gia vậy.”

“Đại Hải cũng là cục cưng của cả nhà tôi đấy, có biết không hả?”

Cô nâng tầm mắt nhìn xuống vết thương phát sưng ở mắt cá chân Đại Hải, trong lòng nghĩ thầm, chắc chắn về nhà mẹ thấy sẽ vô cùng đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đại Hải nhe răng cười: “Vết thương nhỏ thôi mà, chị đừng có lo lắng như vậy.”

“Với lại hình như chị rất ghét anh Chi Lễ? Hôm nay không thấy cùng anh ấy nói chuyện.”

“Chi Lễ là ai?”

Đại Hải mím môi, quyết định không nói cho chị gái ngốc ngếnh này. Đây là trận đấu bóng chào mừng sự trở lại của Chi Lễ, nhưng dường như Đường Đường đã quên mất người này.

Đường Đường cù vào đôi mắt hơi nhấp nháy của em trai mình bằng một tiếng: “Em đang nghĩ cái gì đó?”

Đại Hải chịu không nổi kéo tay chị gái ra, cậu vội vàng nói: “Chị lớn rồi mà còn làm vậy, không mất mặt sao.”

Đường Đường từ nhỏ đã thích gắn bó với Đại Hải và đã quen với việc bám lấy cậu. Cô thích nhìn vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt nhẫn nhịn và kiềm chế của em trai mình, điều này khiến cô rất thích thú.

Đại Hải véo đôi bàn chân lộn xộn của cô và nói một cách bình tĩnh: “Để em xem người đàn ông nào có thể chịu đựng được chị trong tương lai.”

Mặt Đường Đường đen lại .

Cô xoa eo nói: “Trước khi nghĩ tới tương lai thì em phải nghĩ lát nữa đối phó với mẹ như thế nào đi.”

…..

Đường Đường thực sự không nhớ rõ người tên Cố Chi Lễ này.

Hai ngày sau, ông nội nhà họ Cố, bạn bè của bố mẹ trở về từ thành phố B, Đường Đường được mời đến nhà Cố Gia làm khách dùng bữa cơm.

Cố Hoài Cẩn gọi Đường Đường lại, xem ra cô đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ chững chạc.

Ông nói: “Mấy năm trước Đường Đường nói sẽ làm bánh trứng cho ông, thế bánh đâu rồi?”

Vân Chi

Ông đã già rồi, nhưng vẫn rất thận trọng và đáng yêu. Ông thường gửi cho mấy mấy đặc sản Bắc Kinh, còn có quần áo xinh đẹp. Tuy rằng ông nội Đường Đường mất sớm, nhưng Cố Hoài Cẩn từ lâu đã tựa như một ông nội thứ hai của cô.

Đường Đường mang đến món bánh trứng matcha độc đáo của mình, ít đường, nhỏ và tròn, và giữa cốc có màu xanh lục nhạt như một chút sữa đông màu ngọc lục bảo.

Ở giữa vẫn còn một dư lại một chút nhiệt khi chạm vào, có thể thấy là vừa làm xong liền mang đến đây. Cố Hoài Cẩn cảm thấy cực kì ấm áp, xem ra đã không uổng phí tâm tư quan tâm đến cô một cách vô ích.

Cố Hoài Cẩn vừa ăn, vừa nhớ tới điều gì đó: “Đường Đường, chỗ cháu còn không vậy? Ông sợ không đủ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com