Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 313: Phiên ngoại: Đường Đường và Đại Hải - 2



Hai đứa trẻ đều cai sữa rồi, có khóc cũng không thay đổi được.

Thời gian này Triệu Lan Hương căn bản không dám bế con, hai đứa trẻ cứ dính lấy cô, là lại như hai con lợn con mà chui vào trong lòng ngực. Cứ lần nào cho con b.ú sữa là cô bị cái răng nhỏ mọc dài của bọn trẻ cắn cho đau đớn.

Triệu Lan Hương nghe lời bà Lý, cũng nghĩ đứa trẻ Đại Hải kia còn nhỏ mới như vậy, nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Mỗi đứa trẻ sẽ có một tính cách khác nhau, chẳng qua là thằng bé có tính cách an tĩnh hơn chút mà thôi.

Nhưng từ rất sớm, Đại Hải đã biểu hiện ra trí lực hơn người.

Bà nội Lý tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì trong suy nghĩ của bà, trí lực của trẻ nhỏ phát triển rất mạnh mẽ. Đứa cháu ngốc năm đó tuy có ngốc nghếch hơn chút, nhưng lúc học thuộc lòng và học toán cũng không hề thua kém ai.

Đại Hải chỉ tốn mấy ngày để ghép lại hoàn chỉnh bảng chữ cái bị tách chữ ra mà bà nội tốn năm trăm đồng để mua, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách.

Triệu Lan Hương ngạc nhiên mừng rỡ ôm Đại Hải từ dưới đất vào trong lòng, thơm thằng bé mấy cái: “Đại Hải của chúng ta thông minh quá.”

Cô nói xong, bà nội Lý liền để cô tự mình nhận ra, nghiêm túc nói: “Lần sau không được khen thằng bé thông minh nữa.”

Triệu Lan Hương ghi nhớ vào trong lòng, sau này Hạ Đại Hải tự mình lắp ráp linh kiện mà cha mang về thành một mô hình phi cơ, đọc làu làu sách giáo khoa mà không bị vấp váp gì, ra ngoài có thể nhớ rõ rành mạch tuyến xe buýt cạnh nhà, hai vợ chồng thấy vậy nhưng cũng không ngạc nhiên, không biểu lộ ra vẻ kỳ lạ gì.

Thân làm mẹ, Triệu Lan Hương bắt đầu thương con gái hơn.

Đường Đường là chị của Đại Hải, từ lúc còn ở nhà trẻ đã bị trí thông minh của em trai lấn át.

Lúc ở nhà trẻ Đường Đường vô cùng ủ rũ, Đường Đường luôn tự hỏi sao bản thân chẳng bao giờ thi được tới nửa số điểm tối đa, chẳng bao giờ ghép lại được hoàn chỉnh bảng chữ cái.

Đại Hải chơi trò chơi, con bé chỉ chơi một nửa là không chơi nổi nữa, Đường Đường luôn cảm thấy bản thân rất kém cỏi.

Thời gian trôi qua, cha mẹ như bọn họ vẫn luôn dịu dàng thân thiết không hỏi tới thành tích thi cuối kỳ của các con, cũng không biến thành tích đó thành tiêu chuẩn để so sánh các con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hạ Tùng Bách thường hay dẫn con gái đi chơi, tới công viên, sở thú, vườn bách thảo trong thành phố chơi... Chỉ cần cuối tuần anh không bận mà lại được ở nhà, đều sẽ dẫn hai cục cưng đi chơi, Đại Hải thích ngồi trầm ngâm ở mấy chỗ an tĩnh, Đường Đường lại thích nơi vui chơi náo nhiệt.

Vân Chi

Hạ Tùng Bách thường dẫn con bé đi chơi đá bóng, mua cho con bé một bộ quần áo đá bóng nhỏ, một lớn một nhỏ chạy quanh sân đá bóng.

Lúc đó Triệu Lan Hương cũng sẽ dẫn Đại Hải ra ngoài, để thằng bé phân định tỉ số, Triệu Lan Hương thì ở một bên reo hò, cổ vũ con cái. Cậu Tiểu Hổ Tử cũng thường hay dẫn Đường Đường đi chơi bóng bàn, chơi vui đến nỗi Đường Đường cũng mau chóng quên đi những tổn thương mà em trai mang tới.

Bình an vô sự mà lên đến tiểu học.

Đường Đường càng ngày càng hoạt bát, rất có phong thái chị cả. Còn Đại Hải thì vẫn thích yên tĩnh, luôn ngồi một mình trong góc phòng. Đường Đường đại diện cho trường đi tham gia thi đấu bóng bàn, cầu lông, còn Đại Hải thì luốn đứng nhất lớp trong các kỳ kiểm tra.

Năm Đường Đường học lớp sáu chỉ còn thấp hơn Triệu Lan Hương nửa cái đầu, làn da căng mịn cùng mặt vừa tròn vừa đáng yêu, thích chạy nhảy lại thích ăn uống, khiến mẹ con bé mỗi bữa phải cho ăn đến no.

Đại Hải thì đáng thương hơn chút, con trai thường dậy thì muộn hơn, thằng bé chưa kịp biểu lộ ra sự thừa hưởng gien tốt từ cha, nên vẫn thấp hơn chị gái nửa cái đầu. Bởi vì chênh lệch về chiều cao, nếu có ai gặp bọn họ lần đầu tiên chắc chắn sẽ không nghĩ bọn họ là sinh đôi.

Hơn nữa da Đại Hải rất trắng, trông vô cùng thanh tú, thường bị chị mình trêu là con gái.

Lên tới trung học cơ sở phải học quân sự, Đại Hải từ trước tới nay toàn ngồi ở một góc an tĩnh lúc học quân sự phải phơi mình dưới ánh mặt trời liền bị té xíu tại chỗ, khiến cho cha mẹ một phen sợ hãi.

Phùng Liên kêu các con tới nhà, nói với bọn họ: “Lúc trước thân thể của Tiểu Hổ Tử cũng không tốt, không thường xuyên vận động được.”

“Về sau ông nội liền dẫn Tiểu Hổ Tử tới đại viện, sau đó mỗi dịp cuối tuần của kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Tiểu Hổ Tử đều đi tới chỗ ông nội huấn luyện. Nhiều năm trở lại đây, thân thể tố chất của Tiểu Hổ Tử đều khỏe mạnh hơn người khác rất nhiều.”

Quay trở về Hạ Tùng Bách liền kêu vợ chuẩn bị hành lý cho con, đưa cậu tới chỗ ông nội Triệu mấy ngày. Anh nói với con trai: “Vì để rèn luyện cho thể chất của con, sau này cứ mỗi cuối tuần cha đều sẽ dẫn con tới chỗ của ông cố ngoại để con được huấn luyện.”

Hạ Đại Hải nghe xong khóe miệng giật giật, cậu lớn lên nhìn trắng như một cây bạch dương, tự ái vô cùng.

Lúc này bị cha nhắc tới chuyện huấn luyện, sắc mặt nhịn không được mà đen lại.

Đại Hải nói: “Đó là vì lúc trước thầy dạy quân sự đã phạt con chạy mười lăm vòng.”

Hạ Tùng Bách cười ha hả: “Mới mười lằm vòng mà đã không chịu nổi, con có biết xấu hổ là gì không vậy?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com