Cuối cùng Triệu Lan Hương vẫn cướp lấy chiếc khăn lông trong tay Hạ Tùng Bách, giọng cô nói lí nhí.
“Đừng nhìn, rất khó coi.”
Cô cúi đầu nhìn dấu vết lưu lại trên bụng mình, nơi đó có từng vết rạn chằng chịt khi mang thai để lại, khiến cô khó có thể tự tin nổi.
Hạ Tùng Bách thấy cô cúi đầu cố gắng che giấu, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, anh ngồi xổm xuống, thuận tay giặt sạch khăn lông vắt khô, dán sát vào người cô bắt đầu chà xát.
Anh nói: “Không khó coi.”
“Đây đều là huân chương sống để lại khi em mang thai Đường Đường và Đại Hải.”
Ngón tay anh vuốt ve từng vết rạn trên bụng cô, cẩn thận nghiêm túc lau chùi một lượt, cúi người xuống hôn lên ánh mắt né tránh của cô.
Nhưng lời này của anh không an ủi được Triệu Lan Hương, cô vẫn gục đầu xuống như cũ.
Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, cô nàng trước mắt quả nhiên là quá yêu cái đẹp, từ khi bắt đầu quen cô anh đã biết rồi.
Năm đó cô tình nguyện làm công việc tốn sức hơn vài lần cũng không muốn xuống ruộng giữa trời nắng chói chang. Sau khi xuống nông thôn một năm người khác đều đen nhẻm quê mùa, chỉ có mình cô vẫn trắng như tuyết, nhìn qua đã biết là dáng vẻ của người lười biếng, ít lao động.
Anh nghiêm túc nói: “Em còn trẻ, từ từ bảo dưỡng nó sẽ biến mất.”
“Yên tâm đi, em vẫn rất xinh đẹp, anh vẫn thích em như...”
Tuy rằng trong lòng Triệu Lan Hương rất buồn bực, nhưng nghe được lời ngon tiếng ngọt của chồng mình, buồn bực tích tụ trong lòng đã tan đi không ít. Trong lúc mang thai, anh dựa vào mồm mép dỗ cô vui vẻ, bây giờ khi cô ở cữ, năng lực ấy của anh càng tăng mạnh.
Vân Chi
Hạ Tùng Bách thay quần áo sạch sẽ cho cô, vừa mặc xong quần áo, sữa lại thấm ra ngoài.
Anh nhìn chằm chằm vào tà áo ướt dầm ướt dề, yết hầu khô nóng, giọng nói khàn khàn: “Để, để anh bế Đường Đường qua đây.”
Nói xong anh lập tức biến mất khỏi căn phòng, nhanh như chớp, bóng dáng có chút chật vật.
Khi đám trẻ sắp đầy tháng, cuối cùng Phùng Liên mới xin nghỉ được để tới thăm con gái. Cùng đi với bà còn có cả Tiểu Hổ Tử, trên đường xuống nông thôn cậu nhìn đâu cũng thấy lạ, cực kỳ thích thú, đôi mắt quay tròn đánh giá tứ phía, nhìn con trâu được thả rông ngoài bờ đê, nhìn gà vịt chạy ngoài đồng ruộng đều vô cùng tò mò.
Cậu mang theo cái trống bỏi hồi bé mình từng chơi, và chiếc chuông nhỏ, trên đường đi luôn miệng hỏi: “Chị gái con thật sự ở chỗ này sao?”
“Nơi này không giống như có người ở, nhìn nó giống thế ngoại đào viên trong sách viết.”
“Ở nơi này phải ăn cỏ uống sương sao?”
Lý Đại Lực tới đón hai mẹ con bọn họ, nghe thấy lời đồng ngôn vô kỵ của Tiểu Hổ Tử không nhịn được bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh ta nói: “Có thịt ăn, nông thôn chính là như vậy, tương đối nghèo, không vui như ở thành phố, nhà cửa cũng không san sát nhau như trong thành, đường còn không dễ đi, phải mất một đoạn nữa mới đến.”
“Em tên là Tiểu Hổ Tử à? Để anh cõng em được không?”
Tiểu Hổ Tử quay đầu lại nói không cần, cậu bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tác phong quân đội của ông nội, kiên trì nguyên tắc việc của mình tự mình hoàn thành, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Cậu cứ kiên trì như vậy, phùng má chân thấp chân cao đi tới nhà anh rể.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Triệu Lan Hương, hốc mắt cậu đỏ lên.
“Đại Nữu, hóa ra chị phải ở nơi hẻo lánh như vậy.”
Nhìn thấy mẹ ruột và em trai đến, Triệu Lan Hương cực kỳ kinh ngạc, niềm vui sướng trong lòng không cách nào ức chế nổi. Cô chạy đến ôm lấy Tiểu Hổ Tử, hỏi: “Sao em lại tới đây? Không phải đi học à?”
Tiểu Hổ Tử chân thành nói: “Bọn em vừa thi cuối kỳ xong, phải cân đối giữa học tập và nghỉ ngơi.”
Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương bật cười, cô gõ vào trán em trai mình: “Em đó, thành ngữ dùng trôi chảy quá nhỉ, chắc cha phải mất rất nhiều công sức.”
“Cháu ngoại trai và cháu ngoại gái đâu, em muốn gặp bọn chúng.”
Nói xong, Tiểu Hổ Tử chạy như bay tới trước mặt anh rể, đi theo anh rể vào trong phòng, nhanh chóng cởi giày ra trèo lên giường lớn, dựa vào mép giường nhìn hai đứa trẻ con đang nắm chặt tay.
Hai đứa nhỏ mở tròn mắt, đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu, có vẻ như hai đứa nhỏ rất tò mò về Tiểu Hổ Tử đột nhiên xuất hiện.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ đáng yêu, lúc này dường như huyết thống có tác dụng kỳ diệu, khiến trong lòng cậu sinh ra cảm giác yêu thương nồng đậm.
Triệu Lan Hương cũng vào phòng, lo lắng em trai còn nhỏ, nghịch ngợm làm em bé khóc, nhưng mà khi cô vào trong lại trông thấy Tiểu Hổ Tử đang nhẹ nhàng lắc lư lục lạc, nhắm mắt lại đầy tình yêu thương hát đồng dao.
“Tiểu Yến Tử, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm bay đến nơi này……”
Cậu bé mang theo lục lạc hồi nhỏ mình chơi tới đây, lục lạc được buộc chặt vào một dải lụa màu sắc rực rỡ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai đứa trẻ.
Tiểu Hổ Tử cúi đầu hôn Đường Đường, lại hôn Đại Hải, trên khuôn mặt trẻ con trắng nõn lộ ra vẻ kích động xen lẫn ngượng ngùng, miệng hé ra lộ ra hàm răng vừa mới thay, cười đắc ý nói: “Bọn chúng thích em.”
Triệu Lan Hương sờ đầu đổ đầy mồ hôi của em trai, nói: “Đi đường xa như vậy, chắc mệt lắm rồi nhỉ, đi uống chút nước ô mai giải khát đi.”
“Đêm nay muốn ăn gì?”
Nghe thấy nước ô mai, hai mắt Tiểu Hổ Tử lập tức sáng như bóng đèn, sau đó nghe thấy chị gái hỏi muốn ăn gì, lập tức hạnh phúc muốn bay lên, cậu vui sướng lăn lộn trên giường, khoa tay múa chân.
Triệu Lan Hương gọi Hạ Tùng Bách vào, bảo anh đến ao cá của đại đội mua một con cá quế, hiện giờ đã không còn khan hiếm như trước kia rồi, tuy rằng áo cá của đại đội vẫn là tài sản tập thể, nhưng chỉ cần nộp đủ định mức cho quốc gia, số còn lại có thể phân chia cho mọi người. Ai muốn ăn có thể bỏ tiền ra đến ma là được.
Còn khoai tây thì trong nhà có sẵn, xương sườn trong nhà cũng làm ra được, muốn ăn lúc nào có lúc đó, rau dưa thì tùy tiện trồng theo mùa, chủng loại rất phong phú, vô cùng tươi tốt.