Anh nói: “Trước đó cháu không để Lan Hương nói trước với chú thím là do cháu không tốt.”
“Nghe Lan Hương nói thím thích uống trà, cháu cố ý mua vài cân trà đến đây tặng cho thím, lúc rảnh rỗi thím có thể pha một ấm, biết chú thích uống rượu, cháu mua cho chú một bình Mao Đài, mời chú nếm thử.”
Nhìn dáng vẻ thành khẩn còn có chút sợ sệt của Hạ Tùng Bách, Triệu Vĩnh Khánh càng nhìn càng tức giận.
Ông hừ một tiếng qua lỗ mũi, hơi thở nặng nề hơn.
Tiểu Hổ Tử làm bài tập xong, bỏ bút xuống, sung sướng chạy tới cầm hai múi bưởi lên ăn, nói: “Anh Bách, anh đến rồi.”
“Anh đã hứa sẽ dạy em làm s.ú.n.g cao su, mà chưa dạy đâu.”
Vân Chi
Cậu bé đặt m.ô.n.g ngồi xuống xen vào giữa Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách, đầu dựa vào vai chị gái mình, nháy ắt một cái nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Bách, trong đôi mắt đen nhánh ấy chứa đầy sức sống.
Hạ Tùng Bách lập tức cảm thấy lòng mình ấm áp.
Không ngờ đã qua ba năm rồi, cậu bé này vẫn nhớ anh, nhớ rõ lời hứa hẹn trước kia anh thuận miệng nói. Tết âm lịch năm 77 anh chỉ đến đây chơi với cậu bé vài lần thôi. Nên nói cậu bé thông minh tinh ranh hay nên nói cậu bé ngu ngốc mới đúng đây, năm đó cậu bé mới mấy tuổi mà trí nhớ đã tốt như vậy rồi?
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Ừ, dạy em, dạy cho em hết.”
“Còn cả bóng đá, bóng bàn nữa, nếu em muốn chơi, anh cũng dạy em.”
Tiểu Hổ Tử thật sự quá vui mừng, trong trường học còn chưa dạy mấy môn này đâu, cậu rất thích đá bóng, nhưng cha ruột lại chỉ chơi với cậu có vài lần, còn mang vẻ mặt vô cùng ghét bỏ...
Nhớ tới dáng vẻ trung thực của Hạ Tùng Bách vài năm trước khi đến nhà mình năm đó, còn lấy cớ mượn sách đến nhà ông ăn cơm, kết quả mới qua vài năm lại được con gái dẫn về nhà, Triệu Vĩnh Khánh nghĩ hóa ra không phải trung thực mà là giả vờ trung thực.
Triệu Vĩnh Khánh không nói gì, chỉ cười nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách căng da đầu nói tiếp: “Cháu nghe Lan Hương nói, chú rất hiểu biết về ngọc thạch, cháu có một miếng ngọc, nhờ chú xem giúp cháu được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong anh móc miếng ngọc bội bảo mệnh phúc vận mà bà nội bảo anh mang trên người ra, là một miếng nhọc nhỏ bóng loáng, chát ngọc trong sáng như một giọt nước lưu động, thế nước cực tốt giống như pha lên, liếc qua một cái đã có thể khiến người ta tĩnh tâm...
Triệu Vĩnh Khánh quay đầu lại, khi tầm mắt khinh thường đảo qua miếng ngọc bội kia, ánh mắt ông lập tức thay đổi.
Bây giờ không phải mấy năm quản lý nghiêm ngặt về đồ cổ, bảo vật do tổ tông truyền xuống xinh đẹp có nội hàm như vậy, Triệu Vĩnh Khánh rất hiếm lạ, lập tức bị nó thu hút đắm chìm trong đó. Khi cải cách mới mở ra, giá cả ngọc thạch không quý giá, cho nên ông góp nhặt được rất nhiều.
Nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy một miếng ngọc nào giống như miếng ngọc trong tay Hạ Tùng Bách, khiến người ta không rời được mắt.
Hạ Tùng Bách mỉm cười đặt miếng ngọc bội vào trong tay Triệu Vĩnh Khánh.
Phùng Liên không nhịn được cười, nói: “Nếu đã tới rồi, thì lát nữa ở lại ăn bữa cơm trưa.”
Tuy rằng chồng bà tỏ ra rất bài xích người con rể mới tới nhà này, nhưng là người làm mẹ, bà cần phải hiểu chuyện, đặt biệt khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu của con gái, Phùng Liên sẽ không gây khó dễ cho người thanh niên này.
Vì thế Hạ Tùng Bách vừa tiếp tục tận dụng cơ hội nói chuyện phiếm với Phùng Liên, vừa xin lỗi Triệu Vĩnh Khánh..
Anh nói: “Chú, cháu sẽ đối xử tốt với Lan Hương.”
Phùng Liên lặng lẽ hỏi thăm Hạ Tùng Bách, hỏi thăm thu nhập của anh hiện giờ thế nào... Vẫn tiếp tục làm nghề chăn nuôi gia súc của đại đội à? Người trong nhà thế nào? Có mấy người...
Hạ Tùng Bách tránh nặng tìm nhẹ giới thiệu về tình hình gia đình mình: “Năm đầu tiên khôi phục thi đại học, cháu đăng ký dự thi, bây giờ đang là sinh viên trường đại học T, còn một năm nữa mới tốt nghiệp.”
“Năm kia hưởng ứng quốc gia kêu gọi tự chủ gây dựng sự nghiệp, cháu mở một nhà xưởng vật liệu xây dựng ở thành phố B, bây giờ đang chuẩn bị mở một công ty kiến trúc. Sau này sẽ không để Lan Hương theo cháu chịu khổ. Còn nhà cháu thì, cha mẹ mất sớm, trong nhà có bà nội đã già, một người chị gái và một cô em gái. Bọn họ đều là người dễ ở trung, trước kia Lan Hương ở nông thôn đã quen biết họ rồi.”
Phùng Liên lập tức nhớ ra, năm đó cậu thanh niên này nói có bà nội từng du học nước ngoài, lúc ấy bà đã kinh sợ, bây giờ nhìn lại, cách ăn nó nhã nhặn, đứng đắn của thanh niên trước mắt quả nhiên là xuất thân từ gia đình trí thức có khác, khí chất đã dung nhập trong xương cốt không dễ gì xóa đi được.
Cho dù tình hình năm đó ác liệt thế nào, dựa vào cố gắng hôm nay cũng hết khổ rồi.
Đột nhiên bà cảm thán một câu: “Cháu cũng không dễ dàng.”
Trong lòng Triệu Vĩnh Khánh vẫn còn khó chịu, nhưng ông cũng hiểu không phải mình khó chịu với người mà khó chịu về việc này. Nếu con gái ông dẫn người đàn ông khác về, ông cũng bắt bẻ, nhìn không vừa mắt như vậy thôi.