Ngón tay anh tham lam thò vào trong vạt áo cô, dùng sức xoa bóp cặp tuyết lê mà anh yêu thích.
Hạ Tùng Bách thở dồn dập, nói: “Lần sau dám chạy nữa, đánh gãy chân.”
Thật ra càng nói, cảm giác không cam lòng, cảm giác bị vứt bỏ, ấm ức, tức giận đều đã tan ra, hôm qua anh đã được bồi thường rồi, còn giờ phút này anh đang hưởng thụ sự ngọt ngào của cô. Những thứ này đều thuộc về anh, lẽ ra nên thuộc về anh từ nhiều năm trước rồi.
Hạ Tùng Bách vỗ m.ô.n.g cô một cái, nói: “Được rồi, hôm nay tạm tha cho em.”
“Anh phải đi gặp bố mẹ vợ mình trước đã.”
Đôi mắt mê ly của Triệu Lan Hương mở ra, hai tay ôm chặt lấy eo, đầu dựa vào vai anh: “Để chiều rồi đi, bây giờ em không có chút sức lực nào.”
“Không ứng phó được với cha em.”
“Nếu để ông ấy biết anh đã làm chuyện này, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân anh đấy.”
“Đánh gãy chân cũng không sợ, trời muốn mưa sẽ phải mữa, con gái lớn phải gả chồng, ông ấy không ngăn được.”
Hạ Tùng Bách không nhịn được cong môi cười, sau khi ăn cháo xong sắc môi tái nhợt của anh đã hồng hào trở lại, khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt anh cũng tỏa ra ánh sáng gợi cảm mê người. Giống như cơn gió xuân ấm áp say lòng, khiến người ta không nhịn được sa vào trong đó.
Hai năm qua anh đã gầy đi một chút, cũng văn nhã hơn một chút, và ổn trọng tự tin hơn rất nhiều.
Là dáng vẻ Triệu Lan Hương đã từng quen thuộc, sau đó lại phai nhạt.
Trong lòng cô bây giờ chỉ nhớ đến dáng vẻ quê mùa thô ráp của anh khi ở nông thôn, nhớ cơ bắp rắn chắc, cường tráng của tuổi thanh niên, nhớ cả mùi mồ hôi của anh.
Nhớ anh tự ti không có chí tiến thủ khiến cô đau lòng, nhớ anh cần củ, thật thà, chăm chỉ khiến cô rung động, kính nể.
Đêm đến anh sẽ đạp chiếc xe phượng hoàng, lạch cạch trong đêm đen, đi con đường mà anh đã lựa chọn, đổ m.á.u đổ mồ hôi cũng không lùi bước...
Triệu Lan Hương vuốt ve bàn tay đã từng thô ráp đang dần dần mềm mại của anh, giữa khớp ngón trỏ có một vết chai rất dày, là do việc cầm bút lâu ngày tạo nên. Xem ra tuy rằng anh đã thay đổi công việc, nhưng vẫn cần cù cố gắng
vươn lên như cũ, không để mất phẩm chất ngày xưa.
Lòng bàn tay anh rất đầy đặn, tay vừa dài vừa lớn, bàn tay có thể nắm trọn cả chân cô.
Cặp lông mày sắc như kiếm, hàng mi dày rậm, tràn đầy hương vị đàn ông. Đuôi mắt khẽ nhách lên, dáng vẻ thâm sâu như một khối ngọc thạch phủ đầy bụi trần, cần người ta mài giũa, sau khi bắt anh nếm trải tất cả thống khổ dày vò sẽ lộ ra con người ưu tú bên trong.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai năm sau, khi gặp lại Hạ Tùng Bách, trong lòng Triệu Lan Hương vừa ấm áp, vừa cảm khái.
Cô không nhịn được thở dài: “Bách Ca Nhi tốt quá!”
Hạ Tùng Bách chuyên chú hôn lên vành tai cô, trầm giọng nói: “Biết anh tốt em còn không mau giữ lại, giấu trong nhà đi?”
Nói xong, anh lại nổi giận: “Anh không tới tìm em có phải em cũng không dự định đến tìm anh đúng không? Cái đồ nhẫn tâm này.”
Vì sao ảnh chụp lại phai màu, Hạ Tùng Bách còn hiểu rõ hơn cô.
Hôm ấy khi trời tuyết bay tán loạn, vất vả lắm anh mới nhìn thấy được tấm ảnh chụp đầy kỳ niệm, nhớ lại những ký ức trước kia, đột nhiên anh phát hiện ra hình ảnh của cô bắt đầu phai màu, chỉ còn lại anh lẻ loi một mình, trong khoảnh khắc ấy, Hạ Tùng Bách vừa chấn động vừa bi thương.
Cô đã không cần anh nữa rồi, ngay cả ảnh chụp cũng không muốn để lại cho anh.
Có điều rất nhanh Hạ Tùng Bách đã lấy lại lý trí, sau đó anh nghe được bài hát kia...
Hạ Tùng Bách hung hăng bắt nạt bạn gái mình, hỏi cô: “Hôm qua cảm giác thế nào?”
“Anh có lợi hại không?”
Cô và anh đều nhớ đến nụ hôn sau khi làm xong bài thi năm 77, khi đó anh kích động ôm lấy chăn, ngây thơ giống cậu bé mới lớn vừa nếm thử điều kỳ diệu, bị kích thích tơi bời, bị cô cười nhạo.
Cô ngọt ngào hôn anh: “Bách Ca Nhi hôn rất giỏi, khiến em rất thoải mái, rất hạnh phúc.”
“Anh thế nào, em đều thích.”
Cho dù là người đàn ông dịu dàng trưởng thành từng trải qua tang thương, hay là người thanh niên chân thành tha thiết đang dần dần trưởng thành, đều là người cô yêu sâu đậm nhất.
Tình cảm ấy không liên quan đến thời đại, cũng không liên quan đến tuổi tác.
Anh hai mươi tuổi sẽ đạp xe đưa cô đi hóng gió, dùng hết sức lực, mồ hôi và m.á.u để tích cóp tiền lấy vợ, ngây ngô xúc động lại có một trái tim chân thành.
Anh bốn mươi tuổi, mỗi ngày sẽ tặng cô một bó hoa, cẩn thận che chờ cô, cho cô dịu dàng và lãng mạn, tuy rằng thiếu đi cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, nhưng lại trưởng thành vững chãi khiến người ta yên tâm.
Triệu Lan Hương cảm thấy mình vô cùng may mắn, sau khi trải qua anh dịu dàng, lại được nhận tình cảm mãnh liệt của anh.
Cô nhìn thẳng vào Hạ Tùng Bách, nghiêm túc nói: “Em yêu anh.”