Tuy rằng vẫn chưa có kết quả phán quyết Ngô Dung thẩm, nhưng lần này dưới tình huống nhiều tội danh như vậy, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù không bị b.ắ.n chết, chỉ sợ Ngô Dung cũng phải ngồi tù mọt gông. Qua năm ngày phối hợp phá án, cuối cùng Triệu Lan Hương cũng về thôn Hà Tử.
Cô phơi nắng ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp ở nông thôn, ngồi xổm bên sườn núi nhìn xã viên cần mẫn chăm lo việc đồng áng, nhìn bọn họ vác cày trên vai, chân thấp chân cao xới đất...
Hạ Tùng Bách ăn cơm sáng cho em gái làm, sau đó cầm theo một quả ngô đưa cho bạn gài mình.
Triệu Lan Hương không muốn ăn lắm, cô đẩy lại cho anh ăn.
“Anh ăn đi, em no rồi.”
Cô hỏi anh: “Bận việc lâu như vậy, quên mất chưa hỏi anh, giấy báo trúng tuyển của anh đã gửi tới chưa?”
Hạ Tùng Bách nghĩ một lát, rồi nói: “Anh không có giấy thông báo trúng tuyển... Kỹ sư Cố bảo anh trực tiếp đến trường đại học báo danh.”
“Là đại học T sao?” Triệu Lan Hương hỏi.
“Ừ, ngoài trường đó ra không còn trường nào khác muốn nhận anh.” Tuy rằng bí thư tỉnh bảo anh kiên nhẫn chờ đợi tin tức, nhưng trong lòng anh hiểu, thứ nhất là do thành phần gia đình anh không tốt, thứ hai là do trong giới chiêu sinh cũng có khóc khuất của nó, ngoài việc đến đại học T thử thời vận ra, chỉ sợ những trường khác sẽ không bằng lòng nhận anh.
Nghe thấy thế, cuối cùng tảng đá trong lòng Triệu Lan Hương cũng bỏ xuống.
Tốt quá, anh có thể đến đại học T.
Cô thả lỏng hai vai, ngửi không khí nông thôn tươi mới, mùi bùn đất kết hợp với tiếng nước chảy róc rách, thi thoảng lại có tiếng hỉ thước kêu to, tiếng cày cuộc nện vào nền đất, cô nghĩ, ý nghĩa của việc trọng sinh đã đạt được quá nửa rồi.
Đời trước trong đêm khuya anh từng thì thầm với cô về cuộc sống nông thôn nghèo khổ của mình, nói đi trên đường cô gặp phải chắc chắn sẽ không liếc một cái, bây giờ đã lột xác trở thành thanh niên quang minh lỗi lạc, khát vọng hướng về phía trước.
Còn cô, cô cũng đã thực hiện được lời hứa hẹn của mình, chưa từng vi phạm.
Bây giờ cô muốn thực hiện việc cuối cùng, tạo thành một chiếc khóa kiên cố cuối cùng cho cuộc sống an ổn của anh...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Lan Hương: “Anh vẫn luôn nói sẽ tặng em hoa, mùa xuân tới rồi, năm nay anh vẫn chưa tặng hoa cho em đâu đấy.”
Hạ Tùng Bách cười, anh không ngờ bạn gái mình đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Anh nói: “Chuyện này có gì khó, ngày mai anh sẽ tặng em một bó.”
Triệu Lan Hương lại hỏi anh: “Ngày mai anh vẫn phải đến trại nuôi heo sao?”
Vân Chi
“Không, anh sợ công an theo dõi nên khoảng thời gian này cả anh và Lý Trung đều không đến trại nuôi heo.”
Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương cúi đầu vân vê cánh hoa dại trong tay, cô cười nói: “Vậy à... Nếu mai anh không phải đi làm, thì bây giờ nhân lúc nhàn rỗi đi hái hoa cho em đi.”
“Bó hoa đầu tiên, em muốn được tặng hoa trên đường núi đến trại nuôi heo của anh.”
Mỗi gốc cây ngọn cỏ ở nơi đó Triệu Lan Hương đều nhớ rõ, bốn trăm ngày qua bất kể xuân hạ thu đông, chúng nó đã chứng kiến hai người cưỡi xe đạp qua đó, chứng kiến hình ảnh yêu đương ngọt ngào ngây ngô giữa hai người, chứng kiến hình ảnh hai người ca hát, dưới cơn gió mùa đông lạnh lẽo cô co người nép sau bờ vai rộng lớn ấm áp của anh, hình ảnh dưới ngày hè nắng chói chang từng giọt mồ hôi chảy theo sườn mặt rơi xuông...
Ở nơi đó còn có quả dại Tam Nha hay nhắc đến, có hoa sơn trà Triệu Lan Hương thích, có măng mùa xuân, nấm, mộc nhĩ, có cả hình ảnh chị Hạ nhặt củi. Mùa xuân đến hoa nở khắp sườn núi, từng bông hoa trà khoe sắc, thấp thoáng sau vách núi, vừa yêu kiều vừa mỹ lệ.
Chúng giống như tín vật trung thành nhất, thể hiện tình cảm giữa hai người.
Hạ Tùng Bách nói: “Không thành vấn đề, em thơm anh một cái, anh đi ngay lập tức.”
Anh không nghe theo mà buông lời lưu manh, mặt cúi xuống, lén lút đến gần môi cô.
Hốc mắt Triệu Lan Hương nóng lên, giọt nước mắt suýt chút nữa đã tuôi rơi, cô quay đầu ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng hôn một cái bên tai Hạ Tùng Bách.
“Đi đi, em chờ anh.” Cô nói.
Sau đó Hạ Tùng Bách vui vẻ về nhà lấy xe đạp, khi hai chân nhanh nhẹn dẫm trên bàn đạp lướt qua trước mặt cô, anh còn quay đầu lại nhe răng cười với Triệu Lan Hương, vui vẻ giống như đứa trẻ vậy.